Chương 232: Có còn mặt mũi không? (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nàng vừa xuất hiện, tin tức lập tức truyền đến trong tai Vệ Lâm Lang và huynh muội Vệ gia.

Chờ bọn họ nghe tin mà đến, Mộ Khinh Ca đã thay xong y phục, ngồi trước bàn, tinh tế thưởng thức cháo loãng Ấu Hà tự mình nấu.

Thấy ba người vội vã tới, Mộ Khinh Ca nâng mắt, ngữ khí đạm nhiên nói: "Ba vị dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa, thì mời ngồi."

Ba người vốn đang nóng vội đan dược có luyện chế thành công hay không, nghe được ngữ khí bình tĩnh thản nhiên của nàng, cước bộ không khỏi thả chậm vài phần.

Khuôn mặt chính trực của Vệ Lâm Lang hơi cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Mộ Khinh Ca. Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản cũng ngồi xuống bên cạnh, thỉnh thoảng liếc trộm Mộ Khinh Ca ăn cháo.

"Mộ công tử chậm dùng, chúng ta đều đã dùng bữa sáng rồi." Vệ Lâm Lang nói.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu. Cũng không cần phải nhiều lời, hết sức chuyên chú ăn cháo trong chén.

Bộ dáng nhàn nhã kia làm cho tâm trạng khẩn trương nhiều ngày của Vệ Lâm Lang cuối cùng có một tia thả lỏng. Kích động trong lòng, hơi ẩn xuống.

Hắn nghĩ, nếu Mộ Khinh Ca luyện đan thất bại, tuyệt đối không thể thảnh thơi ăn cháo.

Kiên nhẫn chờ Mộ Khinh Ca ăn cháo xong, buông chén xuống. Vệ Lâm Lang mới thật cẩn thận hỏi: "Mộ công tử, không biết đan dược mà nội tử (*) Vệ mỗ cần..."

(*) Nội tử: Vợ, thê thiếp. Như: “nội tử” 內子, “nội nhân” 內人, “tiện nội” 賤內 đều là tiếng mình tự gọi vợ mình.

Mộ Khinh Ca lau khoé miệng, ngước mắt nhìn về phía Vệ Lâm Lang đáp: "Vệ thành chủ yên tâm, tất cả đã chuẩn bị ổn thoả."

Nhận được câu trả lời rõ ràng, tảng đá lớn treo trong lòng Vệ Lâm Lang rốt cuộc rơi xuống.

Nhưng vừa nghĩ đến thê tử suy yếu sẽ phải chịu đau khổ khi cải tạo kinh mạch, mày hắn lại nhíu chặt, ẩn ẩn lo lắng cho thê tử.

"Mấy ngày nay tình huống của Vệ phu nhân thế nào?" Mộ Khinh Ca thuận miệng hỏi. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, không đợi trả lời, nàng lại khoát tay nói: "Ta qua nhìn xem. Nếu Vệ phu nhân khôi phục không tệ, hôm nay có thể cho Vệ phu nhân dùng đan dược."

"Làm phiền Mộ công tử." Vệ Lâm Lang lập tức đứng lên cảm tạ.

Mộ Khinh Ca tự nhiên vẫy vẫy tay, cũng đứng dậy, cùng Vệ Lâm Lang sóng vai rời khỏi phòng.

Vệ Kỳ đang muốn đuổi kịp, lại bị Vệ Quản Quản lôi kéo góc áo.

Hắn không hiểu nhìn muội muội mình, ánh mắt tràn đầy dò hỏi.

Vệ Quản Quản nhìn bóng dáng phụ thân và Mộ Khinh Ca, ghé sát Vệ Kỳ nhỏ giọng nói: "Vệ Kỳ thúi huynh có cảm thấy lão cha chúng ta rất tôn kính Mộ Ca không!"

"Mộ Ca có thể cứu nương. Thái độ lão cha với hắn không đúng sao?" Vệ Kỳ không hiểu được nói.

"Ai nha! Huynh thật ngốc!" Vệ Quản Quản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc đầu hắn, nói: "Huynh không cảm thấy thái độ phụ thân chúng ta với Mộ Ca rất ngang hàng sao, khiến cho hai người chúng ta ở trước mặt Mộ Ca giống như tiểu bối ấy." Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng còn tràn đầy oán trách.

Bị nàng nhắc nhở, Vệ Kỳ cũng kịp phản ứng.

Cẩn thận ngẫm lại thái độ của phụ thân với Mộ Ca, cộng thêm lời nói hàm nghĩa. Đích xác có điểm ý tứ.

Lập tức hắn nhíu nhíu mày, không xác định nói: "Có lẽ... bởi vì bản lĩnh Mộ Ca lớn? Khiến lão cha bội phục? Lại nói, nếu nương thật sự được Mộ Ca cứu, thì hắn chính là ân nhân cứu mạng của nhà ta. Lão cha có chút tôn kính khách khí, có gì mà không đúng."

Vệ Quản Quản nhíu chặt mày, buồn bực dậm chân: "Nhưng thái độ lão cha như vậy, người ta sau này ở chung với Mộ Ca thế nào đây."

"Cái gì ở chung thế nào? Trước khi ở chung thế nào, thì sau này cũng ở chung như thế." Vệ Kỳ càng không hiểu.

Vệ Quản Quản tức đến dẫm lên bàn chân hắn, trong tiếng kêu la oai oái của người sau, chạy ra ngoài.

Vừa chạy, Vệ Quản Quản vừa nghĩ. Nếu lão cha và Mộ Ca nói chuyện ăn ý, lấy luận giao ngang hàng. Vậy nàng thế nào trở thành thê tử Mộ Ca?

"Không thể hiểu nổi!" Chân Vệ Kỳ bị tàn nhẫn đạp một cái, nhìn bóng lưng muội muội mình thầm nói.

Không nghĩ nhiều Vệ Quản Quản nữa, Vệ Kỳ bước nhanh đi theo.

Chỉ chốc lát, một nhóm bốn người đã đi tới sân viện thanh u, ưu nhã an tường.

Phòng ngủ bố trí thanh nhã, Vệ phu nhân vẫn nằm yên tĩnh trên giường. Chẳng qua sắc mặt so với lúc trước nhiều thêm chút huyết sắc, hơi thở cũng thêm vài phần.

Vệ Lâm Lang phất tay cho hạ nhân lui ra, Mộ Khinh Ca tức thì đi tới bên giường, xem mạch cho Vệ phu nhân.

Trong lúc ba người Vệ gia lo lắng chờ đợi, Mộ Khinh Ca mới buông tay ra. Mở miệng nói: "Ừm, mấy ngày nay phu nhân khôi phục không tệ. Nếu Vệ thành chủ không còn suy xét, lát nữa ta sẽ cấp cho phu nhân đan dược."

Vệ Lâm Lang nhìn về phía thê tử nằm trên giường không hề hay biết. Hít một hơi thật sâu, đối với Mộ Khinh Ca ôm quyền cúi đầu: "Tất cả nhờ cậy Mộ công tử."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Ba người Vệ gia rời khỏi phòng. Chưa đi xa, mà là đứng đợi ở ngoài viện.

Trong phòng chính là người thân nhất của bọn họ, đang bồi hồi giữa ranh giới sinh tử.

Trong phòng chỉ để lại một mình Mộ Khinh Ca, nàng lấy ra đan dược đã luyện chế tốt. Đan dược ánh lên lam quang nhè nhẹ, đan sương vấn vít không ngừng biến ảo.

Đan hương nồng đậm tràn đầy gian phòng, làm cho người khẽ ngửi, vui vẻ thoải mái.

"Manh Manh cư nhiên nói đan dược này của ta, còn chưa đạt được tiêu chuẩn Linh cấp." Mộ Khinh Ca giữ đan dược, trong lòng có chút không phục.

Nàng có thể ngắn ngủn trong ba ngày luyện chế thành công, đã vượt qua trình độ lúc trước của nàng. Nhưng lại nghe Manh Manh nói, đan dược chưa đạt tới Linh cấp.

Mộ Khinh Ca truy vấn đan dược Linh cấp chi tiết tỉ mỉ thế nào, Manh Manh lại cố ý khoe khoang, nói phải đợi Mộ Khinh Ca tự mình phát hiện mới là chính đạo.

Vì vậy Mộ Khinh Ca thu hồi một lô thuốc khác, không cho Manh Manh lãng phí làm kẹo đường. Chọc cho người sau ở trong không gian tức đến hộc máu, dậm chân khóc lóc om sòm.

Đầu ngón tay kẹp đan dược tinh tế đánh giá một lần, Mộ Khinh Ca đưa đan dược vào miệng Vệ phu nhân.

Đan dược vào miệng là tan, căn bản không cần nuốt. Đan dược tiến vào miệng, tan thành dòng nước ấm thuận theo yết hầu Vệ phu nhân lan ra khắp người, nhanh chóng tràn vào kinh mạch toàn thân.

Rất nhanh, thân thể Vệ phu nhân bắt đầu không ngừng run rẩy. Mồ hôi lạnh to như hạt đậu làm ướt tóc nàng, cũng thấm ướt y phục.

Theo thân thể nàng run rẩy càng lợi hại, sắc mặt nàng cũng trắng bệch đi. Khí tức cũng ngày càng hỗn loạn, khi có khi không.

Con ngươi Mộ Khinh Ca gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thu nạp toàn bộ phản ứng của nàng vào đáy mắt. Mỗi lần gặp thời khắc mấu chốt, nàng đều sẽ nói một câu: "Phu nhân, trượng phu và nhi nữ đang đợi ngài. Ngài nhẫn tâm làm cho bọn họ thất vọng sao?" Mỗi lần nàng nói xong, hơi thở Vệ phu nhân tựa hồ lại mạnh hơn một ít. Phảng phất như có cỗ lực lượng rót vào.

Trong sân viện, Vệ Lâm Lang đứng nguyên tại chỗ. Cả người như bị rót nước chì, cứng đờ không thể cựa quậy.

Hắn nhấp chặt đôi môi, các khớp xương ngón tay trắng bệch đều lộ ra hắn khẩn trương và lo lắng.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản qua lại đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng cổ giám sát cửa phòng đóng chặt. Trong mắt trừ nôn nóng, còn có vẻ mặt khác.

Bọn họ chờ đợi Mộ Khinh Ca xuất hiện, vừa sợ hãi nàng xuất hiện.