Chương 223: Ai da, không biết xấu hổ (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Mộ Ca! Huynh rốt cuộc tới rồi!" Vệ Quản Quản vốn trốn sau lưng ca ca, vừa nghe thấy thanh âm Mộ Khinh Ca. Lập tức nhảy ra, hưng phấn phóng tới chỗ nàng.

Hai người đứng chung một chỗ làm cho ánh mắt Phượng Vu Quy híp lại, con ngươi đen tối chớp động vài phần.

'Nếu có thể đem hai người này thu vào ngực, thật là chuyện khiến người hâm mộ!' Ý niệm vừa mới dâng lên, Phượng Vu Quy liền nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Chu Lực.

"Là ngươi! Sao ngươi lại ở đây?"

Trong thanh âm lộ ra sợ hãi, tựa hồ thiếu niên lang tuyệt sắc trước mắt là mãnh thú hồng hoang, yêu ma quỷ quái.

Phượng Vu Quy nhíu mày.

Mộ Khinh Ca đến gần hắn vài bước, cười đến yêu dã vô cùng: "Sao ta không thể ở đây? Ngược lại Chu công tử, từ biệt ở ngoài trấn Úc Trí, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp nhau ở Hoán Đô."

"Ngươi... Ngươi đừng tới đây!" Sắc mặt Chu Lực tái nhợt cảnh cáo. Thân thể đều thối lui về hướng Phượng Vu Quy.

Hắn không phải là sợ Mộ Khinh Ca, chỉ bởi vì ngày đó thủ đoạn Hàn Thải Thải giết chết Nhiếp Hùng quá mức chấn động. Làm cho hắn lúc nhìn thấy Mộ Khinh Ca, sẽ nhớ tới hình ảnh Nhiếp Hùng hoá thành khối vụn.

Hắn tới Hoán Đô là muốn tìm người báo thù, không sai. Nhưng không đại biểu hắn muốn gặp Mộ Khinh Ca ngay bây giờ.

Nhìn ra nội tâm hắn sợ hãi, Mộ Khinh Ca tươi cười càng sâu: "Ngươi sợ cái gì, Nhiếp Hùng lại không phải do ta giết."

Trong đầu Chu Lực đột nhiên hiện lên đạo linh quang, chỉ tới Mộ Khinh Ca: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi và họ Hàn kia là một phe!"

Nếu không phải đồng loã, họ Hàn kia thủ đoạn lợi hại như thế, sao có thể để tên tiểu tử này còn sống rời đi?

Bọn chúng nếu là một phe, họ Mộ đã xuất hiện ở Hoán Đô, vậy chẳng phải họ Hàn kia cũng thế?

Tưởng tượng đến khả năng này, sắc mặt Chu Lực càng tái nhợt không huyết sắc. Thân thể run rẩy hướng Phượng Vu Quy tìm kiếm bảo hộ.

"Tam điện hạ, hắn chính là viên đan dược ta dâng cho ngài..."

"Đan dược gì? Ngươi nói viên Hồi Mệnh đan bổn vương luyện chế sao?" Chu Lực nói bị Phượng Vu Quy lạnh nhạt đánh gãy. Mà lúc hắn nói, ẩn ẩn lộ ra cảnh cáo nghiêm khắc.

Chu Lực nuốt nước miếng, nháy mắt phản ứng lại, vội sửa lời: "Đúng đúng đúng! Đoạn thời gian trước có người lợi dụng Tam điện hạ luyện ra thần đan ở Trĩ thành hô phong hoán vũ, còn diệt Nhiếp gia. Trước mắt kẻ này chính là một trong số đó, còn có một tên họ Hàn, nghe nói là thiếu chủ Vạn Tượng Lâu."

Hồi Mệnh đan?

Mộ Khinh Ca khoé miệng mỉm cười trở nên nghiền ngẫm. Nàng từ cuộc nói chuyện của hai kẻ này, đã đoán được đại khái.

Chỉ là không nghĩ tới, hoàng tử Ly quốc cư nhiên da mặt dày như vậy, làm ra loại chuyện treo đầu dê bán thịt chó.

Chuyện Trĩ thành, Phượng Vu Quy có chút nghe qua, nhưng Chu Lực còn chưa kịp nói rõ. Bây giờ nghe, còn kéo ra một vị thiếu chủ Vạn Tượng Lâu. Hắn mơ hồ nhíu mày, có chút hối hận đáp ứng thay Chu Lực báo thù.

Cũng không phải hắn sợ thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, mà cảm thấy không đáng vì một Chu Lực, trở mặt cùng một nhân vật như vậy.

"Mộ Ca, bọn hắn nói là ý gì?" Vệ Quản Quản vẻ mặt không hiểu đứng bên người Mộ Khinh Ca.

Vệ Kỳ lúc này cũng đi tới bên Mộ Khinh Ca, đối nàng thấp giọng nói: "Chúng ta vừa tới đã đụng phải người này. Ta và Quản Quản căn bản không có kiếm chuyện, hắn ngược lại kiêu ngạo muốn đuổi chúng ta ra ngoài. Chúng ta tức giận theo chân bọn chúng cãi vã. Ta thấy Tam điện hạ kia không phải thứ gì tốt, Mộ Ca huynh phải coi chừng."

Đứa nhỏ này... thật đúng là thẳng thắn đến đáng yêu.

Đang ở trước mặt người ta, lại dám nói như vậy.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi co lại, không nói gì.

"Có lẽ chỉ là hiểu lầm. Ta thấy vị tiểu huynh đệ này khí chất dung mạo bất phàm, không giống kẻ dụng tâm hiểm ác. Chu Lực, ngươi có nhớ lầm không?" Ánh mắt Phượng Vu Quy sắc bén dừng trên người Chu Lực. Cảnh cáo trong đó không cần nói cũng biết.

Chu Lực nghẹn họng trân trối nhìn hắn, đầu óc thoáng cái xoay vòng.

Không phải nói muốn báo thù sao?

Không phải nói thay bảo bảo làm chủ sao?

Bây giờ là tình huống nào?

Cái này rõ ràng là tiết tấu muốn hoà hoãn quan hệ là ý tứ gì?

Vẻ mặt Chu Lực mộng bức, nhưng vẫn dưới bức bách của Phượng Vu Quy, thì thào nói: "Vâng... phải..."

Mối thù của hắn không báo? Không được! Hắn phải đi tìm tỷ tỷ, để nàng cầu xin Tam điện hạ!

Cho dù không giết được họ Mộ và họ Hàn, hắn cũng muốn hung hăng tra tấn bọn chúng. Làm cho bọn chúng đau đớn muốn chết. Lúc này mới có thể tiêu trừ sợ hãi trong lòng hắn.

"Nếu là hiểu lầm, mọi người coi như không đánh không quen. Không bằng cùng nhau dùng bữa?" Phượng Vu Quy mặc dù là mời người, cao ngạo trong mắt vẫn có thể thấy được.

Tựa như hắn mời là ban ân, không được từ chối, chỉ có thể tiếp nhận.

"Không cần. Ta sợ không có khẩu vị." Mộ Khinh Ca trực tiếp cự tuyệt.

Không nhìn tới Phượng Vu Quy đột nhiên lạnh mặt, nàng nghiền ngẫm tiêu sái đến bên người Chu Lực. Nâng tay lên, như bằng hữu vỗ vai hắn: "Chu công tử, tự giải quyết cho tốt."

Chu Lực dưới động tác của nàng, hai vai run rẩy. Càng bị lời nói của nàng làm cho tâm loạn như ma.

Xoay người, Mộ Khinh Ca đối với huynh muội Vệ gia và Chu thúc nói: "Tiệm này ta thấy không ăn cũng được. Nghe nói Hoán Đô có một khách điếm nổi danh thịt nướng, không bằng ra chỗ kia."

Chu thúc liên tục gật đầu, sợ còn tiếp tục ở lại, hai tiểu tổ tông này lại tiếp tục chọc giận Tam điện hạ.

Mà Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản tới nơi này, chính là chờ Mộ Khinh Ca. Bây giờ người đã chờ được, đương nhiên không muốn cùng ăn một chỗ với người mình căm ghét.

Vì vậy dưới sự đề nghị của Mộ Khinh Ca, tất cả mọi người đều tiêu sái rời khỏi Thực khách Tiên phủ. Lưu lại cho Phượng Vu Quy vẻ mặt âm trầm từng bóng lưng dứt khoát.

Tựa hồ bọn họ rất chán ghét ngồi cùng bàn ăn với hắn.

"Tam điện hạ, bọn chúng thật sự không biết phân biệt!" Người đi xong, Chu Lực cảm giác sức lực mình khôi phục một chút, vội vàng tiến tới trước mặt Phượng Vu Quy nói.

"Hừ." Phượng Vu Quy hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục ở lại ăn cơm. Mà là mang người rời khỏi Thực khách Tiên phủ.

Hắn đột nhiên rời đi, làm Chu Lực ngốc tại chỗ.

Bọn người đi được một hồi, hắn mới phản ứng, lập tức tông cửa xông ra. Hắn muốn đi tìm tỷ tỷ, để nàng thổi gió bên gối Tam điện hạ!

Người trong cuộc rời khỏi, Thực khách Tiên phủ yên tĩnh mới khôi phục bầu không khí sinh động lúc trước.

Chẳng qua nội dung cuộc nói chuyện đều chuyển sang giằng co vừa rồi.

"Hồng y công tử kia là ai? Cư nhiên dám từ chối lời mời của Tam điện hạ, đủ gan!" Có người bội phục nói.

Có người chen vào nói: "Ta thấy vị công tử kia phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ phi phàm, khí chất xuất chúng. Chỉ sợ xuất thân không thấp."

"Không tệ không tệ! Dung mạo công tử kia quả thực thế gian khó có. Người kinh diễm quyết tuyệt như vậy, sao có thể sinh ra ở nhà bình thường?"

"Nhưng mà cũng phải nói lại, Tam điện hạ thực sự luyện ra đan dược cao cấp?"