Chương 181: Tiểu tước gia nam nữ đều giết (4)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca đối với Manh Manh chuyên tâm ăn đan dược nói: "Ngươi bớt ăn đi, ta đi ra ngoài trước."

Dứt lời, cả thân ảnh liền biến mất trước mắt Manh Manh.

Nháy mắt sau, Mộ Khinh Ca đã về tới Trì Vân uyển trong phòng mình.

Mà ngoài cửa, vừa lúc truyền đến âm thanh Ấu Hà dò hỏi.

Trong lời nàng, Mộ Khinh Ca nghe ra Mộ Hùng tới, hình như tìm mình có việc.

Nhảy xuống khỏi giường, Mộ Khinh Ca mở cửa phòng. Ba người đứng trong viện liền rơi vào tầm mắt nàng.

"Gia gia." Nhìn về phía Mộ Hùng, Mộ Khinh Ca nói.

Mộ Hùng lên tiếng, hướng nàng đi tới. Mắt hổ lộ ra từ ái: "Ca nhi nghỉ ngơi tốt rồi?"

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu, mang ông vào sảnh ngồi xuống.

Hoa Nguyệt dâng nước trà lên. Điểm tâm xong, liền lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại tổ tôn hai người.

"Gia gia hôm nay tới đây có việc?" Mộ Khinh Ca mở miệng hỏi.

Mộ Hùng gật đầu, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Ca nhi, hiện giờ tình thế Tần quốc còn tính ổn định, Mộ phủ cũng ổn định rất nhiều. Gia gia muốn tìm một cơ hội, hướng ra ngoài tuyên bố thân phận nữ tử của con. Ý của con thế nào?"

Mộ Khinh Ca nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"

Mộ Hùng trừng mắt hổ, giả vờ tức giận nói: "Còn vì sao cái gì? Nguy cơ Mộ phủ đã giải, không cần con tiếp tục hi sinh. Không hướng ra ngoài sửa lại giới tính cho con, con còn muốn dùng thân phận nam tử cả đời không cưới không gả sao?"

Đúng là, nàng còn đang có quyết định này.

Mộ Khinh Ca toét miệng, cười nói: "Con làm nam tử đã quen, không cảm thấy có gì không tốt. Không cần phiền toái chiêu cáo thiên hạ."

"Không được! Con dù sao vẫn là nữ nhi, một mực dùng thân phận nam tử tính thế nào được?" Mộ Hùng kiên trì nói.

Mộ Khinh Ca nghe hiểu. Phỏng chừng, lão gia tử đối với chuyện này trù tính đã lâu. Chuẩn bị hôm nay cùng nàng ngả bài, buộc nàng gật đầu đáp ứng.

"Gia gia, việc này về sau hẵng bàn. Bây giờ, con còn không có tâm tư này. Đừng quên Đồ quốc vẫn còn nhìn chằm chằm chúng ta. Nếu hoàng thất Tần quốc biến đổi lớn truyền tới Đồ quốc bên kia, còn không biết sẽ làm ra cái gì." Mộ Khinh Ca áp dụng chính sách quanh co, có thể kéo liền kéo. Đợi nàng rời khỏi Tần quốc du lịch bốn phía, Mộ Hùng còn có thể bắt nàng lại?

Quả nhiên vừa nhắc tới Đồ quốc, ánh mắt Mộ Hùng trầm xuống.

Tần quốc bây giờ nhìn như gió êm sóng lặng. Nhưng thực tế vẫn có ít loạn trong giặc ngoài. Đối nội, đó là chuẩn bị cho tiểu hoàng đế đăng cơ. Đế vị hắn bất ổn, còn cần nhờ Hiền Vương và Mộ gia chống đỡ. Còn đối ngoại, Đồ quốc luôn luôn đối với Tần quốc có ý đồ cũng đích xác không thể không phòng. Huống chi, cháu gái ông còn làm thịt Man Vương, đoạt công chúa liên hôn về.

Chuyện này, sớm muộn gì sẽ truyền tới Vương Đình Đồ quốc. Ông cần trước tiên chuẩn bị một chút.

Suy nghĩ đến, Mộ Hùng ở Trì Vân uyển cũng ngồi không yên. Nói vài câu với Mộ Khinh Ca, liền vội vàng cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng Mộ Hùng rời đi, Ấu Hà không khỏi cười khổ lắc đầu. Bản lĩnh lái chuyện của Tiểu tước gia, thật sự càng ngày càng làm cho người ta kính nể. Rõ ràng bắt được nhược điểm mỗi người, biết trong lòng lão công gia sầu cái gì.

Mộ Hùng rời đi không bao lâu, Hiền vương Tần Cẩn Thần mang theo một người khoác áo choàng tiến vào Trì Vân uyển.

Người kia vóc dáng không cao, chỉ tới đầu vai Tần Cẩn Thần, thần thần bí bí. Dẫn tới Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều cảm thấy tò mò.

Mộ Khinh Ca đuổi hai nàng rời khỏi, ánh mắt rơi vào người thần bí.

Tần Cẩn Thần kéo áo choàng ra, lộ ra một gương mặt thiếu niên ngây ngô. Ngũ quan cùng mấy huynh đệ Tần Cẩn Thần, Tần Cẩn Hạo, Tần Cẩn Tu có chút giống nhau. Tuổi tuy không lớn, lại lộ ra kiên định và cương nghị. Chỉ sợ thêm vài năm, sẽ thành mỹ nam tử trưởng thành ngọc thụ lâm phong.

"Mộ ca ca, ta là Tần Cẩn Dương." Thiếu niên mới mở miệng, liền biểu lộ thân phận.

Trong ánh mắt hắn, Mộ Khinh Ca không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì làm người không thích. Nhìn qua, rất khiêm tốn hữu lễ.

Đây chính là Tần Cẩn Thần vì Tần quốc tìm một Hoàng đế thiếu niên?

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tần Cẩn Thần, đánh giá vài lần Tần Cẩn Dương. Vị Thất hoàng tử thiếu niên này, nàng hầu như không có ấn tượng gì.

Tần Cẩn Thần nói: "Qua hai ngày, Thất đệ sẽ phải đăng cơ. Hôm nay, hắn chủ động xin ta dẫn hắn tới gặp ngươi."

Gặp nàng?

Làm gì?

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ loé một chút.

Lúc này Tần Cẩn Dương đứng ra nói: "Mộ ca ca, Cẩn Dương tới đây chỉ muốn nói với Mộ ca ca một lời. Ngày sau, có Tần quốc một ngày, liền có Mộ gia một ngày. Hoàng thất đối với Mộ gia không hai lòng, càng sẽ không bởi bất kì chuyện gì, bất kì ai mà sinh ra hoài nghi và không tín nhiệm Mộ gia. Vinh quang Tần quốc, nguyện cùng Mộ gia cộng hưởng."

Ánh mắt hắn không có nửa điểm giả dối, này làm cho Mộ Khinh Ca dời mắt nhìn về phía Tần Cẩn Thần: "Đây là ngươi dạy hắn nói?"

Tần Cẩn Thần chậm rãi lắc đầu.

Hắn cũng không nghĩ tới, bản thân Thất hoàng đệ yêu cầu tới gặp Mộ Khinh Ca, chính là muốn nói lời này với nàng. Không chỉ làm Mộ Khinh Ca ngoài ý muốn, cũng làm hắn kinh ngạc.

Xem ra, Thất hoàng đệ so với hắn biết, càng thêm thông minh.

Thấy Tần Cẩn Thần phủ nhận, Mộ Khinh Ca mới lần nữa nhìn về phía Tần Cẩn Dương. Tinh tế đánh giá hắn một phen, có thâm ý nói: "Ngươi rất thông minh. Xem ra Tần quốc được ngươi thống trị, sẽ nghênh đón một thời thịnh thế."

Tần Cẩn Dương lộ ra biểu tình khiêm tốn. Hơi hơi mỉm cười, không có nói tiếp.

Không có phủ nhận, cũng không xác nhận.

Nhưng Mộ Khinh Ca và Tần Cẩn Thần đều từ giữa mặt mày hắn nhìn ra vài phần hùng tâm tráng chí và tin tưởng.

Thiếu niên hoàng tử ít xuất hiện này, xem ra cũng không cam lòng làm người bình thường.

Đôi mắt Tần Cẩn Thần không gợn sóng dừng trên người Tần Cẩn Dương. Giây lát, nói với hắn: "Bệ hạ trước tiên lên xe đợi ta một hồi được chứ?"

Tần Cẩn Dương gật đầu, hướng Mộ Khinh Ca làm cái lễ trưởng ấu, mới rời đi.

Hắn đi rồi, Tần Cẩn Thần mới đối Mộ Khinh Ca nói: "Trường Nhạc đi rồi. Lúc sắp đi, nàng tới tìm ta. Nói muốn xoá tên nàng khỏi hoàng tộc."

Tần Diệc Dao rời đi, Mộ Khinh Ca sớm đã đoán được. Cho nên không cảm thấy kinh ngạc, chỉ bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Nàng bình tĩnh, làm ánh mắt Tần Cẩn Thần có loại cảm giác đau đớn. Hắn thốt ra: "Sao ngươi không đuổi theo nàng mang về. Nếu không muốn, thì đừng bỏ qua. Trường Nhạc rất tốt."

Phần vội vàng này, phá vỡ ngày thường bình tĩnh cô tịch, thêm vài phần nhân khí.

Hắn nói làm Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Đối với lời hắn, nàng kinh ngạc không phải là hắn khác thường, mà là hàm ý trong lời của hắn.

"Tần Cẩn Thần, ngươi lúc nào thì có ham thích làm bà mối rồi?" Mộ Khinh Ca mở miệng châm chọc.

Ánh mắt Tần Cẩn Thần hơi bối rối, rũ mắt che giấu: "Ta chỉ không hy vọng các ngươi hối hận, bỏ qua mà thôi. Đã như vậy, ta sẽ không nói. Cáo từ."

Hắn xoay người dứt khoát rời đi, dường như bị Mộ Khinh Ca chọc giận khó chịu.

Nhưng chỉ có hắn tự mình biết, hắn là đang lẩn trốn.

Hứng thú làm bà mối? Không, hắn mới không có. Tần Cẩn Thần chạy ra Mộ phủ, trong lòng cười khổ. Từ khi nào bắt đầu, hắn phát hiện cảm giác mình đối với Mộ Khinh Ca thay đổi? Không hề đơn thuần như trước, mà là tham lam lúc nào cũng muốn nhìn nàng, làm bạn cùng nàng. Thậm chí... có đôi khi, làm cho hắn muốn ôm nàng?

Loại tâm tình lạ lẫm này, làm hắn cảm thấy sợ hãi. Có chút kháng cự, lại không ngừng bị dụ hoặc.

Vì vậy hắn hy vọng Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao có kết quả. Cứ vậy, hắn sẽ không miên man suy nghĩ. Nói đến cùng, hắn vẫn là ích kỷ. Vì để tâm mình quay về bình tĩnh, cắt đứt tình cảm xa lạ không nên tồn tại kia, hắn mới nhiệt tình tích cực chuyện Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao như thế.

Nếu không, lấy tính cách lãnh tâm lãnh tình như hắn, sao có thể trở nên như thế... Hệt như bà mối?

Chỉnh đốn tâm tình thất lạc của mình, gương mặt như ngọc của Tần Cẩn Thần không nhìn ra bất kì manh mối gì, cùng Tần Cẩn Dương quay về Tần hoàng cung.

Ngày này, sau khi tiễn Mộ Hùng và Tần Cẩn Thần, Tần Cẩn Dương, Trì Vân uyển khôi phục thanh tĩnh.

Chỉ là thanh tĩnh còn chưa duy trì được mấy này, đã bị tin tức từ biên quan truyền đến đánh vỡ.

Lúc mặt trời chưa lên cao, mặt trăng khuất bóng, Mộ Khinh Ca và Mộ Hùng bị truyền chỉ vội vàng triệu vào hoàng cung...