Chương 171: Cung biến, gió nổi lên (4)

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Đột nhiên, hắn cảm thấy ngực truyền đến đau đớn kịch liệt.

Hắn dùng hết sức cúi đầu nhìn, mới phát hiện ngực trái mình bị Mộ Khinh Ca vẽ ra miệng vết thương sâu thấy xương. Mà trái tim hắn còn đập, đang bị từng chút một kéo ra.

Đau đớn thể xác, không sánh bằng tâm hồn sợ hãi.

Hắn tận mắt nhìn trái tim mình từng chút bị kéo ra ngoài, rõ ràng hắn (Mộ Khinh Ca) có thể cho mình chết thống khoái. Lại cố tình tra tấn mình.

Máu mình, nhuộm đỏ cả người hắn. Hắn cảm nhận được sinh mệnh trôi qua, cảm nhận được hô hấp khó khăn. Thậm chí nhiệt độ cơ thể còn biến mất...

"Ô ô!" Trong cổ họng, phát ra thanh âm khó nghe.

Ý thức cuối cùng của hắn, chỉ nhớ rõ Mộ Khinh Ca tựa như ác ma huyết y. Khiến người sợ hãi.

Phanh!

Trái tim đang nhảy, tách ra thành đoá huyết hoa trong tay Mộ Khinh Ca, hoá thành huyết vụ. Hắn tận mắt thấy tim mình vỡ vụn, cũng tự mình kiến thức Mộ Khinh Ca tàn nhẫn...

Lúc Mộ Khinh Ca mặt không biểu tình ném xuống cỗ thi thể không có trái tim kia, Long Nha Vệ cũng giải quyết xong đám khác. Tập trung quanh nàng.

Mặc Dương rất nhanh đưa lên khăn lụa màu trắng sạch sẽ. Mộ Khinh Ca nhận lấy, cẩn thận chà lau vết máu còn lưu lại.

Xung quanh bọn họ lấp đầy vô số thi thể, tầng tầng lớp lớp. Trên vạn người phục kích, không chỉ không thể thành công, còn toàn bộ bị diệt. Thậm chí không thể làm tổn thương đến da lông Long Nha Vệ.

Thời điểm Mộ Khinh Ca lau tay, Mặc Dương đánh giá xung quanh một lần, trầm giọng nói: "Nếu bọn chúng bắn tên trước, tuy kết cục khó sửa, nhưng có thể gia tăng độ khó cho chúng ta."

"Bọn chúng tự tin một vạn người, có thể ăn chúng ta không hề khó khăn." Mộ Khinh Ca ném khăn lụa nhiễm máu xuống, xuống ngựa đi tới bên Tần Diệc Liên.

Mặc Dương bảo hộ nàng ấy rất khá. Không để nàng ấy chịu một tia thương tổn, thậm chí không làm bẩn mảy may.

Vừa mới ngồi xổm xuống, Mộ Khinh Ca ôm Tần Diệc Liên vào trong ngực, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ cửa cung rách nát.

Long Nha Vệ lập tức đề phòng, Mộ Khinh Ca cũng chuyển mắt nhìn qua.

Lúc nhìn thấy một màu vàng nhạt quen thuộc, sắc lạnh trong mắt nàng mới thoáng phai nhạt chút. Phân phó Long Nha Vệ lui ra.

"Liên Liên!!!" Tần Cẩn Thần liếc mắt liền nhìn thấy Tần Diệc Liên được Mộ Khinh Ca ôm vào trong ngực.

Bỗng chốc, sắc mặt hắn trắng nhợt, trắng đến cơ hồ sẽ tan vỡ. Hắn được một lão nhân tóc bạc nâng xuống, lảo đảo đến gần.

Khi thấy trên mặt Tần Diệc Liên vẫn còn giữ lại nụ cười, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, tràn ngập tự trách nói: "Ta đã tới chậm, đã tới chậm."

Hắn đắm chìm trong bi thống Tần Diệc Liên chết, mà lão nhân bên cạnh hắn lại khiếp sợ nhìn núi thi thể chồng chất bốn phía. Còn có nhóm Long Nha Vệ giống như tử thần.

Mộ Khinh Ca ôm Tần Diệc Liên đứng lên, đem nàng giao vào tay Tần Cẩn Thần: "Mang nàng đi. Hoàn thành xong tất cả, ta sẽ tới đón nàng."

Tần Cẩn Thần ngước mắt nhìn về phía nàng. Trong mắt hắc bạch phân minh có đau lòng, có tìm tòi nghiên cứu.

"Ta đáp ứng Liên Liên, lấy nàng làm vợ." Mộ Khinh Ca giải thích một câu.

Ánh mắt Tần Cẩn Thần hiện vẻ khiếp sợ, cũng rất nhanh bình tĩnh xuống. Hắn nói với lão nhân bên cạnh: "Cổ sư, sai người mang Vĩnh Hoan công chúa về Hiền vương phủ. Lại phái người mang Vân phi nương nương đi, ngài mang những người còn lại đi theo Tiểu tước gia, nghe hắn phân công."

Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn hắn, đối với sắp xếp của hắn không có cự tuyệt.

Nàng cũng đoán ra lão nhân tóc bạc chính là cường giả bên người Tần Cẩn Thần, cũng là vị lúc trước âm thầm hộ tống nàng quay về Duệ thành.

Nàng biết, vốn Tần Cẩn Thần muốn khoanh tay đứng nhìn. Mà bây giờ Tần Diệc Liên chết, làm cho hắn thay đổi chủ ý. Để Cổ sư đi theo, liền đại biểu hắn chính thức tiến vào vòng xoáy này.

Thi thể Tần Diệc Liên, theo Tần Cẩn Thần rời đi.

Mộ Khinh Ca phân phó Long Nha Vệ nhanh chóng quét dọn xong chiến trường, mới phân phó Mặc Dương thả tín hiệu đã ước định tốt với Duệ vương.

"Cổ sư." Mộ Khinh Ca đột nhiên kêu lên.

Lão nhân tóc bạc lập tức tiến lên.

Ánh mắt nàng rơi trên người ông, thản nhiên nói: "Làm phiền ngài mang theo người Hiền vương âm thầm theo dõi Thái tử và Hoàng hậu, miễn để bọn chúng chạy. Những kẻ này ta đều muốn bọn chúng chôn cùng với Vĩnh Hoan."

Mộ Khinh Ca lãnh khốc phân phó, khiến Cổ sư nhìn nàng một cái, lại không có nhiều lời.

Gật đầu, ông mang theo người rời đi.

Cổ sư dẫn người mới vừa đi không bao lâu, Tần Cẩn Hạo một thân áo giáp màu đen liền mang theo người tiến vào.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn cửa cung vết máu đầy đất, đáy mắt nhịn không được khiếp sợ. Lúc này không còn thấy thi thể nào, nhưng nhìn từ vết máu, nhất định là đã trải qua ác chiến.

Mà Mộ Khinh Ca lại hoàn hảo không tổn hao gì ngồi trên lưng ngựa. Không chỉ có nàng, còn có người dưới tay nàng đều không hư hao chút nào. Chiến lực khủng bố như vậy, làm hắn ngoài khiếp sợ còn có hâm mộ ghen ghét.

Nhưng đối với chuyện tối nay, hắn lại càng thêm có lòng tin.

"Khinh Ca, ngươi không có bị thương đi? Ngươi yên tâm, đợi bổn vương leo lên đại vị. Chắc chắn thay ngươi đòi lại công bằng hôm nay." Tần Cẩn Hạo che giấu vui sướng, cam đoan với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Vì nghiệp lớn của Duệ vương, chút chuyện ấy có là gì?"

Những lời này phảng phất làm Tần Cẩn Hạo tìm được cảm giác đã từng quen thuộc. Tựa hồ, thái độ Mộ Khinh Ca đối với hắn nên là như vậy mới đúng.

Hắn thoả mãn gật đầu. Hạ lệnh tất cả thẳng tiến hoàng cung, xông vào trong.

Đêm, yên bình bị phá vỡ.

Trong hoàng cung, một mảnh hỗn loạn.

Từ Tường cung, đóng chặt cửa.

Thái hậu vốn nên nghỉ ngơi sớm, lúc này lại ngồi trên mặt ghế. Vân vê phật châu trong tay, từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.

Trong đại điện trống trải, mơ hồ truyền đến thanh âm huyên náo ngoài cung.

Ma ma canh giữ bên người Thái hậu, thần sắc mang theo một tia vội vàng, bất an hỏi: "Chủ tử, ngài không định ra mặt sao? Hiện giờ bệ hạ bệnh nặng. Nếu còn tiếp tục trầm mặc, hôm nay sẽ phải thay đổi."

Sắc mặt Thái hậu hơi trầm xuống, động tác vê phật châu dừng lại. Chậm rãi mở mắt ra, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Bọn chúng muốn ồn ào, là chuyện của bọn chúng. Ai gia muốn nhìn xem huynh đệ chúng nó đứa nào thích hợp ngồi lên vị trí kia hơn."

"Nhưng, nhưng bệ hạ vẫn còn." Ma ma vội la lên.

Khoé mắt Thái hậu hung hăng co lại, mím môi không nói.

Bà ta không phải ngốc, Hoàng hậu không cho bất kì ai đi gặp Hoàng đế. Chỉ có thể nói Hoàng đế sắp không được bao lâu. Lúc này nếu bà ta nhúng tay, chỉ sợ đều mất lòng hai bên.

Đã vậy, còn không bằng yên lặng xem biến.

Dù sao vô luận ai đăng cơ, bà vẫn là Hoàng thái hậu. Điểm này không ai thay đổi được.

Trong ánh mắt bà, lộ ra một cỗ sắc bén.

Bà ta lựa chọn, quả nhiên ứng với câu 'Nhà Đế vương vô tình.'

Trong thâm cung này, lòng người đều bị bóp méo. Chỉ quan tâm bản thân, và quyền thế.

Nghe ra ý dứt khoát trong lời lão thái hậu, ma ma chỉ có thể thở dài. Trầm mặc thối lui một bên.