Chương 17: Hôn ước Mộ phủ, Trường Nhạc công chúa

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hà Thành phát hỏa!

Dù hắn có trốn trong nhà, bên tai vẫn không ngừng quanh quẩn những tiếng cười nhạo và ánh mắt dâm uế kia.

Hắn không chết, nhưng hắn lại sống còn tệ hơn so với chết.

Nếu nói trước kia, hắn nhằm vào Mộ Khinh Ca nguyên nhân là vì Duệ Vương. Thì hôm nay, hắn và Mộ Khinh Ca chính thức là ân oán cá nhân!

Hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến báo thù. Thế nhưng Mộ Ca sẽ quan tâm sao?

Rất rõ ràng - Không!

Mộ phủ, Trì Vân uyển.

"Ngươi thật ác độc!" Thân thể trong suốt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng đứng bên Mộ Ca, trong mắt tràn đầy bội phục.

Nàng thừa nhận, nếu đổi lại là nàng đến xử trí Hà Thành, tối đa chỉ là đánh một trận, phát tiết oán khí trong lòng. Ngay cả chặt tay đứt chân cũng không làm được. Bởi vì nàng suy nghĩ đến Mộ phủ, không muốn mang đến phiền toái cho gia gia.

Nhưng còn Mộ Ca thì sao? Đầu tiên là quang minh chính đại thả Hà Thành, sau đó phái người bắt hắn về.

Tiếp đến, mượn bàn tay của những người đứng dưới tầng chót xã hội, hung hăng thu thập Hà Thành. Không chỉ đánh đập, làm nhục, mà còn khiến hắn thân bại danh liệt. Sau này, coi như Duệ Vương muốn dùng hắn, e rằng cũng phải bận tâm đến lời đồn đãi bên ngoài.

Mất đi chỗ dựa Duệ Vương, Hà gia thất sủng. Thất bại là chuyện sớm hay muộn.

Lời nói của Mộ Khinh Ca, không khiến Mộ Ca cảm thấy thế nào. Nàng nhàn nhạt cười, nhưng cặp mắt lại lạnh lẽo như hàn băng.

Nàng có một câu nói lời lẽ chí lý, chưa bao giờ nói với bất luận kẻ nào. Bởi vì, nàng vẫn luôn dựa theo điều này làm chuẩn tắc hành động.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, trảm thảo trừ căn!

Cho nên mục tiêu của nàng cũng không phải duy nhất một kẻ Hà Thành, mà là cả Hà gia. Thậm chí, Duệ Vương cũng bị nàng liệt vào phạm vi báo thù.

Tuy trước mắt không có chứng cứ chứng minh sự kiện kia có liên quan đến Duệ Vương. Nhưng trực giác nói cho nàng biết, Duệ Vương không đơn giản như vậy.

Ánh mắt Mộ Ca khẽ chớp, thu lại tâm tình.

Thân thể cử động trên xích đu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Ngươi mặc dù không thể tu luyện, nhưng hẳn phải biết ít pháp môn tu luyện đi."

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Đây là tự nhiên. Đã từng, gia gia không muốn tin tưởng thân thể phế vật của ta, liền để ta học tập pháp môn tu luyện. Đáng tiếc, thân thể ta vẫn không cách nào tích tụ Linh lực."

"Nói nghe một chút." Mộ Ca bất động thanh sắc nói.

Những ngày này, nàng đã hiểu. Trên phiến đại lục này, phương pháp tu luyện linh lực nhập cảnh trên cơ bản giống nhau. Cùng giai tỷ thí, dựa vào khác biệt lớn nhất, chính là chiến kỹ. Mà chiến kỹ chỉ có tới hoàng cảnh, mới có thể tu tập. Cho nên phương diện chiến kỹ này, Mộ Ca không vội.

Trước mắt nàng chỉ muốn biết, sau khi thân thể mình đã trải qua thuốc cải tạo gen, đến cùng có thể hay không tu luyện được trên thế giới này!

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, nghĩ rằng nàng chưa từ bỏ ý định, muốn thử tu luyện lần nữa. Nên cũng không nói thêm cái gì, mà là đem pháp môn tu luyện nhớ kỹ trong lòng nói ra: "Tập trung tâm thần, dẫn khí nhập vào cơ thể... "

Pháp môn không dài, lại có phần thâm ảo khó hiểu.

Đem pháp môn trong lòng mặc niệm mấy lần, thừa dịp thời tiết tốt, gió mát dễ chịu thoải mái. Mộ Ca tính toán bắt đầu thử tu luyện.

Chỉ là còn chưa kịp hành động gì, Hoa Nguyệt liền chạy vào, nói với nàng: "Tiểu tước gia, lão công gia phái người tới thỉnh ngài đi thư phòng một chuyến."

Tu luyện bị gián đoạn, khiến sắc mặt Mộ Ca trầm xuống.

Nhưng nghĩ là Mộ Hùng tìm nàng, đành phải từ xích đu bước xuống. Mang theo Hoa Nguyệt đến thư phòng Mộ Hùng.

Tới trước cửa thư phòng, Mộ Ca phân phó Hoa Nguyệt đợi bên ngoài, một mình gõ cửa đi vào.

Vào trong phòng, Mộ Ca mới phát hiện bên trong không chỉ có gia gia Mộ Hùng, còn có cô cô Mộ Liên Dung cũng ở bên trong.

"Xú tiểu tử, lần này ngươi làm đẹp lắm!" Vừa thấy Mộ Ca đến, Mộ Liên Dung liền đi tới hung hăng hướng đầu vai nàng một kích. Bất quá, một quyền kia đơn thuần chỉ là khí lực bản thân, không xen lẫn nội kình.

"Cô cô, đau." Dù vậy, Mộ Ca vẫn cố ý nhíu mày làm nũng nói.

Ra vẻ như vậy, chủ yếu là nàng không muốn chính mình biến hóa quá lớn, rước lấy người nhà nghi ngờ. Mộ Khinh Ca đã chết, nàng mượn xác hoàn hồn, chỉ sợ cũng không phải chuyện khiến người dễ dàng tiếp nhận.

"Giả bộ cái gì, cô cô xuống tay có chừng mực, sẽ thật sự đánh đau ngươi?" Mộ Liên Dung ngoài miệng nói, tay lại đưa tới thay Mộ Ca xoa xoa bả vai.

"Được rồi, hai cô cháu các ngươi náo cũng đủ rồi. Nói chính sự đi." Mộ Hùng lên tiếng cắt ngang, trong đôi mắt có chút nghiêm túc.

Mộ Ca trong lòng khẽ động, tùy ý tìm cái ghế trong thư phòng ngồi xuống.

Mộ Liên Dung cũng trở lại ngồi vị trí lúc đầu, vẻ mặt ân cần nhìn về phía Mộ Ca.

Trong thư phòng, đột nhiên an tĩnh lại. Lát sau, Mộ Hùng mới nói: "Ngươi tiểu tử thúi này, vừa trở về một ngày liền náo ra chuyện lớn như vậy. Bất quá coi như là cho đồ hỗn trướng Hà gia kia một bài học."

Thì ra là nói về sự tình Hà Thành. Mộ Ca trong lòng hiểu rõ, cũng không mở miệng.

"Nhưng ta không rõ, ngươi đầu tiên thả hắn, lại đem hắn bắt đi. Vì sao còn cho hắn biết là ngươi gây nên?" Mộ Hùng nói xong, không hiểu nhìn về phía Mộ Ca.

Mộ Liên Dung cũng đồng thời dùng ánh mắt thắc mắc.

Mộ Ca cười lạnh một cái: "Ta thả Hà Thành nguyên vẹn không tổn hao gì, thế nhân đều biết. Ta đem hắn về, có chứng cứ sao?" Từ đầu đến cuối, những Hoa nương kia cũng không biết người trong bao bố là Hà Thành. Còn có ba người kia, làm sao nhận ra được cái kẻ đầu heo kia là công tử Hà phủ? Chỉ bằng chính miệng hắn nói, phải không?"

"Không có chứng cứ chứng minh ta làm, nhưng ta lại hết lần này đến lần khác muốn cho hắn biết. Sở dĩ hắn lâm vào hoàn cảnh như hôm nay, là bởi vì dám trêu chọc ta. Ta muốn làm cho hắn có khổ không thể nói, khẩu khí này nuốt không nổi cũng phải nuốt cho ta." Mộ Ca nói xong, trong ánh mắt thanh tịnh nổi lên một vòng sát khí.

Nàng chính là muốn tức chết Hà Thành, vậy thì thế nào? So với năm trăm anh linh kia mà nói, cái trừng phạt này quá nhẹ rồi.

Trên thân Mộ Ca đột nhiên nổi lên sát khí, khiến cho Mộ Hùng cùng Mộ Liên Dung đều sững sờ. Nhưng, bọn họ cũng không cảm thấy quá kì quái. Tựa hồ, người Mộ gia bọn họ, nguyên bản nên là như vậy mới đúng.

Mộ Hùng vui mừng nhẹ gật đầu. Mộ Khinh Ca chuyển biến khiến cho ông cảm thấy được an ủi. Có lẽ kiếp nạn lần này, đã khiến hắn trưởng thành.

"Ca nhi, sự tình Hà Thành hôm nay coi như hiểu rõ. Nhưng mà, phía chỗ Duệ Vương, Mộ phủ chúng ta không thể quá thân cận, nhưng cũng không muốn đắc tội. Dù sao, trên người ngươi còn có hôn ước." Mộ Hùng đột nhiên nói.

"Hôn ước?! Hôn ước gì?!" Mộ Ca cả kinh. Trên mặt ghế phảng phất như có kim châm, thiếu chút nữa khiến nàng nhảy dựng lên.

Mộ Hùng trừng mắt liếc nàng. Mộ Liên Dung nghi hoặc giải thích: "Như thế nào? Rời nhà một chuyến, sau khi trở về liền quên ngươi có một vị hôn thê rồi hả? Tuy nói ta và gia gia ngươi cũng không muốn tiếp nhận hôn sự này, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng chỉ hôn gả cho công chúa. Công chúa tài mạo song toàn của Tần quốc phối với ngươi một cái hoàn khố, coi như là phúc khí của ngươi rồi."

Vị hôn thê! Công chúa!

Hai con mắt Mộ Ca mở lớn, dường như đang phải tiếp nhận một chuyện kinh hãi.

Lúc này, Mộ Hùng nói thêm: "Trường Nhạc công chúa dù sao cũng là huynh muội ruột với Duệ Vương. Tính ra, Duệ Vương sau này sẽ là đại cữu ca của ngươi. Vì vậy, gia gia không hy vọng nghe đến lời đồn đãi vớ vẩn giữa ngươi và Duệ Vương. Đương nhiên, cho dù sau này chúng ta và Duệ Vương thành thông gia, nhưng gia gia cũng không đồng ý ngươi đặt chân vào tranh đấu đoạt vị. Gia gia già rồi, cái nhà này chỉ còn lại ba người chúng ta. Cô cô ngươi thề cả đời không lấy chồng, gia gia không quản được nàng. Mà ngươi, phải ngoan ngoãn tuân thủ, sớm thu liễm tính tình, bình an sống sót, kéo dài huyết mạch Mộ gia."

"..." Mộ Ca trợn mắt há mồm.

Ánh mắt nàng rơi thẳng vào trên thân thể trong suốt của Mộ Khinh Ca. Trong lúc đó, nàng bỗng nhiên có một cảm giác mình đang bị một con quỷ lừa!