Chương 169: Cung biến, gió nổi lên (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hắc ám bao phủ chỗ này, nàng tựa như nghe thấy tiếng tim đập núp trong thang lầu, tường thành.

Liếm liếm môi đỏ yêu dã, trong ánh mắt Mộ Khinh Ca mang theo một tia thị huyết.

"Tiểu tước gia." Mặc Dương đi bên cạnh Mộ Khinh Ca xin chỉ thị.

Mộ Khinh Ca nhướng mày: "Đi vào."

Biết rõ là bẫy rập, lại vẫn muốn nhảy vào trong.

Nếu không phải Long Nha Vệ tuyệt đối phục tùng và tín nhiệm Mộ Khinh Ca, chỉ sợ lúc này sẽ có người lùi bước.

Diễm mã mang theo hơi thở linh thú độc hữu, chở chủ nhân mình chậm rãi đi vào trong cửa cung rách nát. Quảng trường phảng phất chỉ có thanh âm hô hấp của diễm mã và tiếng chân lưỡng lự ở bốn phía.

Nhóm Long Nha Vệ trầm mặc lạnh lùng, nhìn như không chuyên tâm. Kỳ thực chú ý động tĩnh nhất cử bốn phía.

Huyền giáp hồng bào, áo choàng đen rủ xuống. Hô hấp năm trăm người đều đồng nhất tần suất. Từng người khoảng thời gian đều cơ hồ giống nhau.

Bọn họ đi sau Mộ Khinh Ca một thân ngân giáp hồng bào. Hai mắt sắc bén như ưng, sát ý đằng đằng, gần như che lấp sát khí tràn ra không khí kia.

Mỗi một bước bọn họ đi rất chậm, như cố ý.

Mà người âm thầm chờ đợi, cũng cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Chờ đợi lâu, làm vũ khí trong tay bọn chúng ẩn ẩn run lên.

"Không được! Không được tiến vào! Đi mau!"

Đột nhiên một thanh âm vội vàng cắt qua bầu trời đêm, đánh vỡ yên lặng quỷ dị nơi cửa cung.

Mộ Khinh Ca nhíu đôi chân mày, nhìn về phía hướng đi.

Một người khoác áo choàng đen lao ra tới chỗ nàng, lời nói vội vàng trong miệng phảng phất đang cảnh báo nàng.

Chỉ là trong nháy mắt, người nọ liền chạy ra khỏi đường hành lang, như hồ điệp ban đêm tiến vào sân rộng. Khoảng cách cùng Mộ Khinh Ca gần trong gang tấc, kì thực lại cách một cái quảng trường.

Trong thoáng chốc, Mộ Khinh Ca hình như thấy được nụ cười mừng rỡ mà vội vàng kia.

Bỗng!

Một mũi tên phiếm màu xanh phát ra bén nhọn, xuyên thấu qua không gian nhắm ngay sau lưng người nọ, hung ác đâm tới.

Quang mang loá mắt, trong bóng đêm phá lệ rõ ràng.

Mộ Khinh Ca vốn lười biếng ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên ngồi thẳng thân mình. Không chút do dự phi ra khỏi ngựa, hướng tới người nọ.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chậm một bước.

Nháy mắt nàng nhảy ra kia, mũi tên sắc bén xuyên qua thân mình người nọ, mang theo giọt máu dừng trên mặt đất phía trước.

Đột nhiên tới biến cố, khiến người nọ vẫn duy trì động tác chạy vội. Áo choàng màu đen không tiếng động chảy xuống, lộ ra bộ dáng chân thật của nàng.

"Liên Liên!" Ngoài ý muốn, khiếp sợ lập tức thắt chặt trái tim Mộ Khinh Ca. Hai đồng tử nàng co rụt mãnh liệt, bỗng xuất hiện trước mặt Tần Diệc Liên, tiếp được thân thể nàng bổ nhào ra phía trước.

"Sao lại là muội?" Mộ Khinh Ca đem Tần Diệc Liên ôm vào trong ngực. Trong mắt ngoại trừ khó tin, còn có một tia bối rối.

Tất cả tới quá nhanh.

Từ lúc nàng tiến vào cửa cung, đến khi Tần Diệc Liên xuất hiện, cũng chỉ là mấy cái nháy mắt.

Thậm chí sự xuất hiện của muội ấy, làm cho mình còn chưa kịp phản ứng, biến cố đã phát sinh.

Nàng vô luận thế nào cũng không ngờ, người lên tiếng cảnh báo lại là Vĩnh Hoan công chúa Tần Diệc Liên. Thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, sạch sẽ như tờ giấy trong lòng nàng.

Thiếu nữ nàng không muốn phá hư, không muốn tổn thương.

Mà thiếu nữ lúc này lại hơi thở gầy yếu nằm trong lòng ngực mình.

"Tiểu ca ca, huynh không có việc gì thật tốt quá." Khoé miệng Tần Diệc Liên tràn ra vệt máu, lỗ máu lớn trước ngực sớm đã nhuộm hồng váy nàng.

Nhưng nàng lại như không hề cảm giác gì, chỉ nhìn xem mặt Mộ Khinh Ca, vui mừng cười.

"Giết! Giết! Giết!!!"

Tần Diệc Liên xuất hiện, khiến mai phục thất bại.

Phục binh đã sớm không chờ được lúc này đều vọt ra.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, toàn thân lửa giận ngập trời. Tay trái nàng ôm Tần Diệc Liên, tay phải vừa lật. Hào quang chói mắt trong tay nàng bay lên, chỉ sáo đẹp đẽ hoá thành Linh Lung thương bị nàng nắm trong tay.

"Giết! Một tên cũng không lưu." Thanh âm lạnh như đao từ miệng nàng thoát ra, tựa như tử thần triệu hoán.

Long Nha Vệ lập tức lao ra, phân ra các hướng khác nhau thu hoạch địch nhân.

Lập tức từng đạo lục quang, thanh quang chiếu sáng toàn bộ cửa cung.

Long Nha Vệ, cư nhiên đều là cao thủ lục cảnh và thanh cảnh. Nhưng tuổi tác bọn họ, so với võ sĩ Đồ quốc thanh cảnh càng ít hơn.

Hình ảnh thật sự quá mức chấn động. Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, đã bị tước đoạt tính mạng.

Mộ Khinh Ca nắm Linh Lung thương, đuôi thương hung hăng đâm xuống mặt đất.

Lập tức một cỗ sóng khí từ đuôi thương mở rộng ra. Địch nhân hướng tới nàng đều bị ngăn trở về, hoá thành huyết vụ giữa không trung.

Vô số địch nhân, liên tục không ngừng dũng mãnh xông vào. Mộ Khinh Ca lạnh giọng phân phó Mặc Dương: "Kẻ tới gần, Giết!"

Mặc Dương lĩnh mệnh, lệnh Long Nha Vệ thu lại thành vòng. Đem Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Liên bảo hộ ở trung tâm, giết chết kẻ xâm phạm.

Năm trăm lục cảnh và thanh cảnh, thực lực như vậy thật quá sức tưởng tượng.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên vạn người mai phục đều không thể công phá hàng rào chắc chắn này.

Trong hỗn chiến, chỉ có chỗ Mộ Khinh Ca là góc yên bình.

"Liên Liên, tại sao muội lại đến. Ta không cứu được muội..." Trong mắt Mộ Khinh Ca lần đầu tiên toát ra vẻ thống khổ.

Nàng không cứu được muội ấy, không cứu được!

Cho dù nàng có Đan thần truyền thừa, có được không gian Manh Manh nghịch thiên, có được thần khí Linh Lung thương, có được dược cải tạo gien, cũng không thể cứu Tần Diệc Liên.

Bởi vì trái tim muội ấy, đã bị mũi tên kia đâm nát.

Lúc này muội ấy còn có thể giữ lại ý thức, hoàn toàn nhờ linh lực Mộ Khinh Ca duy trì.

Tần Diệc Liên xuất hiện, hoàn toàn vượt qua ngoài kế hoạch. Làm Mộ Khinh Ca trở tay không kịp, ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có.

"Muội... Muội nghe Hoàng hậu và Thái tử nói... Nói muốn giết huynh... Muội liền tới..." Tần Diệc Liên nở nụ cười tươi nói. Nàng mở miệng, máu loãng và thịt vụn không ngừng tuôn ra.

"Ta biết... Ta biết... Muội không nên tới!" Mộ Khinh Ca ôm lấy Tần Diệc Liên chậm rãi nắm chặt tay, tâm tình áy náy khiến cho nàng muốn giết người.

Tần Diệc Liên vô tội, lại bởi vì nàng mà chết. Nàng nên như thế nào?

Tiểu công chúa ngây ngô khờ khạo này, vốn không nên chết như vậy...

Tần Diệc Liên cười cười, hàm răng trắng bị nhiễm máu hồng: "Vận khí Liên Liên thật tốt, gặp được tiểu ca ca. Nhưng mà, tiểu ca ca, muội buồn ngủ quá. Muội ngủ nha."

Nàng nói, một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.

Thiếu nữ này, trong nội tâm nàng ấy rất rõ ràng, nghênh đón nàng ấy là cái gì.

Cuống họng Mộ Khinh Ca đột nhiên khó chịu, khó chịu không nói được ra lời. Nàng có thể làm, chỉ có dốc sức liều mạng truyền linh khí cho Tần Diệc Liên.

"Tiểu ca ca, đáng tiếc quá. Liên Liên không thể cho tiểu ca ca xem nhảy múa, Liên Liên luyện rất lâu đó." Mắt to tinh khiết của Tần Diệc Liên mang theo một tia không muốn, dùng ánh mắt có chút nhớ nhung miêu tả khuôn mặt Mộ Khinh Ca.

'Ta phải làm thế nào?' Trong lòng Mộ Khinh Ca không ngừng hỏi.

'Manh Manh! Ngươi có biện pháp nào giữ được mạng nàng?' Trong tuyệt vọng, nàng chỉ có thể đem tất cả hy vọng ký thác ở Manh Manh.

Thanh âm Manh Manh nhanh chóng vang lên trong đầu nàng, nhưng không phải là đáp án nàng muốn.