Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ngươi tiện tì này! Ngươi đang nói cái gì? Ngươi cư nhiên dám bán đứng chủ, hại ta như thế?" Bạch Tịch Nguyệt rống giận. Hoàng quang trong tay hiện lên.
Thế như thị vệ Tần Cẩn Hạo là lục cảnh, nàng ta sao tránh thoát được?
Tần Cẩn Hạo nhíu mày.
Phân không rõ hắn là đối với Mộ Khinh Ca bức bách mà bất mãn, hay là lúc này biết được Bạch Tịch Nguyệt giấu giếm thực lực mà không vui.
Lời nói của Lục Chi, tựa hồ làm tất cả mọi người tìm được lý do Bạch Tịch Nguyệt muốn hãm hại Mộ phủ.
Lập tức các loại lời nói sôi nổi hướng ả đánh úp tới.
"Cư nhiên có nữ tử độc ác như vậy, quả thực chính là bạch nhãn lang!"
"Không báo ân còn chưa tính, cư nhiên còn lấy oán trả ơn, thật là dụng tâm tà ác!"
"Chậc chậc, nữ tử như vậy dưỡng trong nhà. Quả thực giống như đang nuôi rắn độc!"
"Rắn độc? Chỉ sợ là gia trạch không yên, như lệ quỷ quấn thân."
"Ta thấy nàng lớn lên thanh lệ ôn nhu, lại không nghĩ có tâm địa rắn rết. Thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài."
"Nữ tử này, lão phu muốn tránh lui ba con phố, không dám trêu chọc!"
"..."
"Các ngươi câm miệng hết cho ta! Kẻ nào mở miệng, ta liền giết hắn!" Bạch Tịch Nguyệt mất lí trí, linh lực màu vàng tụ tập trong tay, hướng tới đám đông nghị luận ném tới.
Nhưng lại bị thị vệ Tần Cẩn Hạo kịp thời ngăn lại, không tạo thành thương tổn gì.
"Đem nàng đánh ngất mang đi." Tần Cẩn Hạo trầm giọng phân phó.
Hắn không muốn Bạch Tịch Nguyệt bị kích thích đến thần trí không rõ, nói ra ít lời không nên nói.
Thị vệ lập tức lĩnh mệnh, một chưởng đánh hôn mê Bạch Tịch Nguyệt, mang nàng đi. Mà Mộ Khinh Ca lại không lên tiếng ngăn cản.
Tần Cẩn Hạo nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén quét về phía Lục Chi quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy.
Trong lòng Mộ Khinh Ca cười lạnh.
Loại người như Bạch Tịch Nguyệt, có thể dưỡng ra nô tài trung tâm gì?
Nàng thậm chí không có cưỡng bức Lục Chi, chỉ đồng ý tiêu trừ nô tịch cho nàng ta, cùng số bạc lớn. Nàng ta liền không chút lựa chọn bán đứng chủ tử.
Nàng sẽ thực hiện lời hứa, chẳng qua Lục Chi có mạng đi tiêu thụ hay không, vậy là chuyện của nàng ta.
Bạch Tịch Nguyệt bị mang đi, trò khôi hài kết thúc.
Nhưng bởi trận náo này, không còn người nào có tâm tư tiếp tục tiệc rượu. Đều tìm lấy cái cớ, liền cáo từ rời đi. Lý do Tần Cẩn Hạo rời đi càng hợp lý. Hắn muốn đem chuyện này bẩm báo hoàng đế, ai có thể cản hắn?
Thiệp mập xem xong trò hay, thoả mãn chép chép miệng. Cùng Mộ Khinh Ca nói một câu: "Ta biết nha đầu kia không phải người tốt gì! Ánh mắt bản thiếu gia không tệ!" Đã bị người Thiệu gia cưỡng ép kéo rời đi.
Trò hay tan cuộc, Mộ Hùng cũng một mình rời đi.
Mộ Liên Dung không có tâm tư làm việc khác, cũng một mình rời khỏi.
Chờ người thừa kế Mộ phủ Mộ Khinh Ca tiễn xong khách khứa mới phát hiện, Hiền vương Tần Cẩn Thần cư nhiên còn chưa rời đi.
"Có việc?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
Ánh mắt Tần Cẩn Thần bình tĩnh hỏi: "Vì sao lựa chọn hắn?"
Mộ Khinh Ca câu môi hỏi lại: "Lựa chọn ai?"
"Duệ vương. Vì sao lựa chọn hợp tác cùng hắn?" Tần Cẩn Thần bình tĩnh hỏi. Trong giọng nói nghe không ra nửa phần tâm tư hắn.
Nhưng Mộ Khinh Ca ngoài ý muốn hiểu được.
Hắn tựa hồ trách cứ mình làm bạn cùng sói, đem bản thân hoặc là toàn bộ Mộ gia kéo vào vòng xoáy.
Vốn không muốn giải thích nhiều, nhưng nghĩ người trước mắt với mình không có ý gì xấu, liền nói: "Muốn diệt vong, trước phải làm cho điên cuồng. Ta rất muốn thấy bộ dáng hắn chỉ cách nguyện vọng mình có một bước liền rơi xuống địa ngục. Trò chơi này, Mộ gia chạy không thoát." Nàng không quên, Mộ Khinh Ca chân chính chết như thế nào. Không quên Tần Cẩn Hạo nhiều lần âm thầm quạt gió thêm củi, thậm chí âm thầm phái người lấy tính mạng nàng. Càng không quên hắn nhiều lần tính kế Mộ phủ.
Kẻ có can đảm khiêu khích nàng, phải làm tốt chuẩn bị chết không có chỗ chôn.
Người nếu phạm nàng, trảm thảo trừ căn!
Là chuẩn tắc hai đời làm người của nàng.
Ánh mắt Tần Cẩn Thần chợt loé, mở miệng nói: "Ngươi ngược lại có thù tất báo."
"Quá khen. Ta cho tới bây giờ không phải là người tốt gì." Mộ Khinh Ca thản nhiên tiếp nhận câu đánh giá này.
"Ngươi đã nghĩ qua, vị quân tương lai của Tần quốc nên thuộc về người nào?" Tần Cẩn Thần lại hỏi.
Mộ Khinh Ca lui về sau hai bước, ánh mắt đánh giá trên người hắn vài cái, nửa nói giỡn: "Ta cảm thấy ngươi không tồi." Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.
"Ta?" Tần Cẩn Thần nỉ non một tiếng, ngưng lấy bóng lưng Mộ Khinh Ca. Đột nhiên, hắn dồn dập ho vài cái. Lúc sau hơi thở thông thuận, mới nói: "Ta sẽ không ngồi lên vị trí kia. Không được, cũng không muốn."
...
Bạch Tịch Nguyệt bị Tần Cẩn Hạo mang đi, Mộ Khinh Ca không để ý đến.
Bởi vì nàng biết rõ không được nàng cho phép, Tần Cẩn Hạo sẽ không động đến nàng ta.
Mà giờ này, nàng không định tính toán Bạch Tịch Nguyệt.
Tối nay, là đêm nàng làm nam tử thành niên. Thông thường trong quan lễ, nam tử trong phủ khác đã sớm tìm một nha hoàn nhất đẳng nâng phòng, là nghi thức cuối cùng trở thành nam tử trưởng thành. Về sau cũng chính là thiếp thất của nam tử.
Thế nhưng chuyện Mộ Khinh Ca là nữ tử, Mộ Hùng và Mộ Liên Dung cũng biết. Vì vậy không ai đi chuẩn bị khâu này, những người khác trong phủ không biết rõ sẽ suy đoán là Hoa Nguyệt hoặc Ấu Hà.
Thậm chí vì việc này bắt đầu sôi nổi đánh cược.
Đem chuyện Bạch Tịch Nguyệt ban ngày bỏ quên một bên.
Trong Trì Vân uyển, Mộ Khinh Ca ngồi trong phòng nhìn hai nha đầu đang che miệng cười, có chút đau đầu nói: "Bọn họ ở bên ngoài đem các ngươi làm tiền đặt cược, các ngươi còn vui vẻ như vậy. Danh dự không muốn sao?"
Hoa Nguyệt lay động vòng eo đi tới, như rắn nước trèo trên người Mộ Khinh Ca, mị nhãn như tơ nói: "Tiểu tước gia, bọn nô tỳ vốn là người của ngài, danh dự cũng là ngài. Tối nay, không bằng để cho Hoa Nguyệt hầu hạ ngài đi."
"Nhìn bộ dáng động chân động tay của ngươi này, ta thấy tối nay vẫn là để ta hầu hạ Tiểu tước gia đi ngủ. Ta đã cược một trăm lượng vào tên ta. Vì để cho nô tỳ không tổn thất bạc vất vả tích góp, Tiểu tước gia ngài thành toàn cho ta đi." Ấu Hà cũng cười khanh khách đi tới, cuốn lấy cánh tay bên kia của Mộ Khinh Ca.
"A! Ngươi đặt cược cho mình rồi hả? Ta cũng đặt cược cho mình, vậy làm sao bây giờ?" Hoa Nguyệt lập tức nhăn mày lại, càng thêm kiều mị mê người.