Chương 144: Vương giả trở về (5)

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, nhìn tay nhỏ đặt trước mặt mình, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Tần Diệc Liên. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể vươn tay mình ra, cùng nàng nhẹ nhàng câu một cái.

Ngón tay buông ra, Tần Diệc Liên vui sướng nói: "Được rồi! Kéo móc câu, tiểu ca ca liền sẽ không gạt ta. Ta đây đi về trước, tiểu ca ca mau đi nhanh lên. Chờ lúc rảnh, lại cùng Liên Liên nói nha!"

Nói xong, nàng hướng Mộ Khinh Ca phất phất tay, nhấc váy hướng hoàng cung chạy đi.

Đưa mắt nhìn Tần Diệc Liên rời đi, Mộ Khinh Ca đang định quay người rời khỏi. Lại đột nhiên nghe được thanh âm bình tĩnh không gợn sóng: "Vì sao phải cự tuyệt Liên Liên? Nàng không hề giống Trường Nhạc, có tâm tư phức tạp, có mẫu huynh tranh đoạt quyền thế. Nàng, thích ngươi."

Mộ Khinh Ca lạnh nhạt quay người, chống lại đôi con ngươi hắc bạch phân minh.

"Hiền vương là đang khen mình?" Mộ Khinh Ca thản nhiên nói.

Tần Cẩn Thần mím môi, quay người muốn đi thẳng về phía trước, tựa hồ muốn đưa Mộ Khinh Ca xuất cung.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, đi theo, cũng không cự tuyệt.

"Liên Liên, có gì không tốt?" Hai người sóng vai nhau đi, tựa như tản bộ. Đột nhiên, Tần Cẩn Thần hỏi.

Mộ Khinh Ca khẽ dừng chân, lại lập tức khôi phục, câu môi cười nhạt: "Vĩnh Hoan công chúa rất tốt, là ta không xứng với nàng."

Lời này làm cho Tần Cẩn Thần dừng bước, chuyển con mắt nhìn về phía nàng. Ánh mắt nhìn thấu nhân tâm dừng trên người nàng, chậm rãi nói: "Tiểu tước gia luôn luôn tự phụ, cư nhiên trở nên khiêm tốn."

Tự phụ?

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, trả lời lại một cách mỉa mai: "Ta ngược lại không thể tưởng được, Hiền vương luôn không để ý tục sự, cư nhiên bắt đầu làm bà mối."

"Bởi vì, đó là Liên Liên." Tần Cẩn Thần hơi hơi ngửa đầu. Ngữ khí thanh đạm, làm cho người không thể cự tuyệt.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Hiền vương thật là buồn cười. Như thế nào, muốn đem người ngươi yêu thích, áp đặt cùng người khác sao?"

Tần Cẩn Thần rũ mắt, nhìn không ra hỉ nộ.

Sau nửa ngày, hắn mới nói: "Ta chỉ muốn biết nguyên nhân."

"Hiền vương hình như nhận định, trên đời chỉ có ta có thể mang lại hạnh phúc cho Vĩnh Hoan công chúa?" Mộ Khinh Ca nheo mắt nói.

Tần Cẩn Thần lông mi khẽ run, nói ra lý do của mình: "Nàng thích ngươi, mà ngươi không phải hạng người phụ lòng tuyệt tình."

Mộ Khinh Ca cười trêu tức: "Được Hiền vương đánh giá như thế, bổn tước gia thật đúng là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là vương gia không phải đã quên vết xe đổ Trường Nhạc công chúa? Bổn tước gia cũng không phải người một lòng yêu sâu sắc gì."

Nhưng Tần Cẩn Thần lại không để ý chút nào nói: "Trường Nhạc và Liên Liên khác nhau. Mẫu phi ta không phải Khương quý phi."

"Còn Hiền vương? Có phải cũng khác với Duệ vương? Đây có phải là nguyên nhân mười tháng trước ngươi phái người âm thầm hộ tống?" Hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp thành một đường, trong khoé mắt loé ra hào quang nguy hiểm, khắp nơi ép sát.

Tần Cẩn Thần ánh mắt bình tĩnh chợt loé, không trả lời.

Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Hiền Vương sợ là có chút kỳ quái, vì sao ta biết là ngươi đi?"

Tần Cẩn Thần nâng mắt lên, cặp mắt bình tĩnh hắc bạch phân minh hướng nàng, tựa hồ thăm dò đáp án.

"Kỳ thật rất đơn giản, chẳng qua ngay từ đầu ta thật không ngờ tới. Dùng phương pháp loại trừ, người không có khả năng nhất là ngươi. Bởi vì ngươi ít xuất hiện, vô hại, như ẩn hình không gây nửa phần chú ý, làm cho người ta quên mất sự hiện hữu của ngươi. Lại chẳng ai ngờ rằng, ngươi cư nhiên có thể thao túng một đám tử sĩ năng lực mạnh. Nói ngươi không có dã tâm, ai sẽ tin? Chỉ sợ lúc Thái tử và Duệ vương tranh chấp, bọn họ đều đã quên trong hoàng tử trưởng thành Tần quốc, còn có một Hiền vương." Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói.

Lúc điều tra ra kết luận này, Mộ Khinh Ca cũng có chút không tin.

Ai có thể nghĩ Hiền vương luôn luôn không thấy được, cư nhiên âm thầm nuôi trồng thế lực?

Hơn nữa, che giấu được sâu như thế.

Nếu không phải Mộ Khinh Ca đem tầm mắt nhìn chằm chằm Tần Cẩn Thần, bảo Cô Nhai tự mình chạy tới một lần, tận mắt nhìn thấy cao thủ ngăn chặn người ám sát xuất hiện bên cạnh Hiền vương, nàng cũng rất khó tin tưởng.

Tần Cẩn Thần gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Ta không hứng thú với vị trí kia, mẫu phi ta cũng hoàn toàn không hy vọng ta bị quyền lực che mắt." Tựa hồ, hắn không để ý bí mật mình bị Mộ Khinh Ca biết được.

Nhưng Mộ Khinh Ca căn bản không tin.

Một hoàng tử bị chịu lạnh nhạt, ngủ đông ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Âm thầm bồi dưỡng thế lực cường hãn, cư nhiên nói cho nàng hắn không có tâm tranh đoạt?

Thấy hắn không nói, Mộ Khinh Ca chuẩn bị rời đi.

Nhưng nàng vừa mới đi hai bước, thanh âm cô lãnh tịch mịch lại lần nữa kéo tới: "Xem ra, chuyện trước kia ngươi thật đã quên."

Chuyện trước kia? Cái gì chuyện trước kia? Chẳng lẽ cô nàng Mộ Khinh Ca kia cùng Hiền vương có quan hệ không thể nói?

Trong lòng Mộ Khinh Ca kinh ngạc, sắc mặt bất động quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Dưới ánh nhìn của nàng, Tần Cẩn Thần từ trong lòng lấy ra một vật. Bày trên bàn tay, hiện ra trước mặt Mộ Khinh Ca: "Ngươi còn nhớ rõ nó?"

Hai mắt Mộ Khinh Ca nhíu lại dừng trên một đoạn nhỏ thân trúc tại lòng bàn tay Tần Cẩn Thần.

Nàng không phải hàng nguyên gốc, thật không rõ ràng lắm cái trúc tiêu này đại biểu cái gì!

Chậm rãi ngước mắt, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tần Cẩn Thần.

Tần Cẩn Thần dần dần nắm chặt bàn tay, thu hồi tay mình, nói: "Ta nhớ rõ, đó là lúc ta mười tuổi. Ngươi ngày đó, đại khái chỉ có bảy tuổi. Ngươi là tôn nhi của Chiến thần Tần quốc Mộ Hùng, hưởng thụ vinh quang Mộ gia. Mà ta chỉ là hoàng tử ốm yếu mang điềm xấu. Trong hoàng cung, không chỉ có huynh đệ khinh ta, ngay cả cung nữ thái giám cũng có thể khinh ta. Vì bọn hắn biết, sẽ không có người tới truy cứu. Một lần kia, ta bị mấy thái giám vây quanh ở nơi hẻo lánh ngự hoa viên, quyền đấm cước đá. Ta chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, tùy thời sẽ bỏ mạng. Lúc tới ranh giới tuyệt vọng, ngươi xuất hiện đánh chạy những thái giám bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh."

Thời điểm Tần Cẩn Thần nói đến đây, cười cười. Phảng phất như lâm vào trong hồi ức: "Kỳ thật, tay ngươi chân ngươi, căn bản không có đánh trúng người thái giám, đều bị bọn hắn linh hoạt tránh thoát. Nhưng bọn hắn lại liều mạng hướng ngươi xin tha, sợ hãi bán mạng chạy đi."

Ánh mắt hắn bình tĩnh không gợn sóng, lần đầu tiên mang theo cảm xúc. Mộ Khinh Ca lại cảm thấy dị thường xấu hổ, nàng biết người trong miệng Tần Cẩn Thần không phải nàng.

"Sau khi bọn hắn rời khỏi, ngươi cười ta không có tiền đồ. Lớn người như vậy, còn bị nô tài khi dễ. Lúc ấy, ta thật ra rất oán ngươi không biết nội tình. Nhưng ngươi lại đột nhiên giao cho ta trúc tiêu này, còn nói cho ta biết về sau nếu có người dám khi dễ ta, thì thổi lên trúc tiêu này. Ngươi nghe thấy được, sẽ chạy tới giúp ta đánh bọn hắn." Tần Cẩn Thần nói xong, đem trúc tiêu trong tay cầm thật chặt.

"Ngươi sẽ không thật sự tin chứ." Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi rút. Nói kiểu này rõ ràng là lừa gạt tiểu hài tử, được chứ!

Tần Cẩn Thần thản nhiên gật đầu, kiên định nói: "Ta tin. Sau đó mỗi lần ta bị đánh, đều sẽ thổi trúc tiêu này. Nhưng ngươi một lần đều không xuất hiện."

"Vậy ngươi còn tin?" Cái này, đến phiên Mộ Khinh Ca kinh ngạc.

Tần Cẩn Thần nhìn nàng: "Về sau ta mới biết được, hoàng cung quá lớn, âm thanh trúc tiêu không thể truyền ra ngoài cung. Ngươi lại không ở trong nội cung, làm sao nghe được đây? Ngươi không nghe được, tự nhiên sẽ không xuất hiện. Nếu ngươi nghe được, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ xuất hiện."

"..." Mộ Khinh Ca không phản bác được. Nàng không phải bản tôn, không biết Mộ Khinh Ca chân chính nghĩ như thế nào. Nhưng nếu là nàng, xác thực làm hứa hẹn, nàng nghĩ nàng sẽ thực hiện.

"Ngươi phái người âm thầm hộ tống, sẽ không phải là báo đáp ân tình khi còn nhỏ đi." Mộ Khinh Ca đột nhiên suy đoán nói.

Tần Cẩn Thần không phủ nhận, rồi lại tự nói: "Đám người Cổ sư nhận ta làm chủ, hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp. Mà như thế, ta cũng có được năng lực bảo hộ. Ngôi vị hoàng đế, ta không hiếm lạ."

Dứt lời, hắn hướng tới phương hướng ngoài cung, chấm dứt cuộc nói chuyện.

Mộ Khinh Ca ra khỏi hoàng cung, cùng Tần Cẩn Thần mỗi người một ngả. Phía sau nàng, là xe ngựa Hiền vương phủ càng lúc càng xa. Nàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn chiếc xe ngựa kia, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Nếu lúc trước Mộ Khinh Ca cũng như Tần Cẩn Thần, còn nhớ rõ hứa hẹn lúc nhỏ. Liệu có phải hay không kết cục sẽ không giống nhau?