Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghĩ đến đây, Mộ Liên Dung liền cảm thấy trong lòng mình một trận khó chịu.
"Đợi Mộ gia chúng ta an ổn, ta và gia gia con liền nghĩ biện pháp khôi phục thân phận nữ nhi của con." Mộ Liên Dung rất nghiêm túc cam đoan nói.
Đối với cái này, Mộ Khinh Ca thật sự là một chút cũng không để ý.
Chỉ là thấy bộ dạng nghiêm túc của cô cô, nàng cũng không tiện phản bác. Cười cười, nàng nói: "Đúng rồi, cô cô. Bạch Tịch Nguyệt hình như cùng Duệ vương quan hệ mập mờ, người trong nhà nên chú ý một chút."
"Tịch Nguyệt cùng Duệ vương?" Mộ Liên Dung có chút khó tin.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói: "Người cũng biết vì sao công chúa biết con muốn đi Duệ thành không?"
Vấn đề này cũng là điểm khiến Mộ Liên Dung kỳ quái. Lúc trước có quá nhiều chuyện, nàng chưa kịp nghĩ lại, cũng không kịp hỏi.
Giờ này Mộ Khinh Ca chủ động nói ra, trong đầu nàng hiện lên một đường ánh sáng, bật thốt lên: "Cùng Tịch Nguyệt có quan hệ?"
Mộ Khinh Ca lần nữa định mở miệng.
Nhưng Mộ Liên Dung lại nhíu mày lắc đầu: "Không có khả năng. Chuyện con đi Duệ thành, ta không nói cho Tịch Nguyệt. Nàng làm sao mà biết được?"
Điểm này làm cho Mộ Khinh Ca nghi hoặc. Vốn nàng ý định từ Duệ thành trở về, dò xét tra rõ ràng. Nhưng nàng hiện tại lại sắp đi Duệ thành, chuyện này chỉ có thể giao cho Mộ Liên Dung đi làm.
Vì vậy, nàng nói: "Vì sao nàng biết, con cũng không rõ. Nhưng từ công chúa để phán đoán, hình như chúng ta nói chuyện với nhau bị nàng nghe thấy, sau lại chạy tới Duệ Vương phủ nói với Duệ vương. Mà đúng lúc, công chúa đang ở Duệ vương phủ, vô tình nghe được, liền chạy tới tìm con."
"Tịch Nguyệt nàng..." Chân mày lá liễu Mộ Liên Dung nhíu chặt, lời Mộ Khinh Ca nói khiến nàng khó có thể tiếp nhận.
Bạch Tịch Nguyệt là hài tử nàng nhìn lớn lên, mà hiện giờ, nàng lại từ Mộ phủ chạy tới cùng Duệ vương một chỗ, đem hành tung Mộ Khinh Ca bại lộ.
"Nàng vì cái gì?" Mộ Liên Dung chậm rãi lắc đầu.
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, con ngươi lạnh lẽo tựa hồ nhìn thấu nhân tâm: "Bạch Tịch Nguyệt cũng không đơn thuần, chẳng lẽ cô cô còn nhìn không ra sao?"
Mộ Liên Dung trong lòng ngẩn ra, không còn lời gì để nói.
Từ lần trước Bạch Tịch Nguyệt vu tội Mộ Khinh Ca, nàng liền cảm thấy hài tử dường như đã thay đổi.
"Hơn nữa, con còn biết, nàng vẫn luôn giấu giếm thực lực của mình. Cô cô biết nàng bây giờ là cảnh giới gì không?" Mộ Khinh Ca rèn sắt khi còn nóng nói.
Mộ Liên Dung không chút nghĩ ngợi nói: "Nàng không phải là xích cảnh cao giai, sắp tiến vào chanh cảnh sao?"
"Nàng thật ra đã đánh vào hoàng cảnh trung giai." Trong tươi cười Mộ Khinh Ca mang theo vài phần mỉa mai.
Mộ Liên Dung hai con ngươi co rụt lại, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Nàng vì sao phải giấu giếm? Đứa bé này đến cùng đang suy nghĩ gì?" Mộ Liên Dung đột nhiên phát hiện mình không nhìn thấu Bạch Tịch Nguyệt rồi.
Mộ Khinh Ca không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói: "Con cảm thấy hình như gia gia cũng phát hiện ra, bất quá là không muốn đứt gãy phần ân tình này mà thôi. Con chỉ lo lắng cho cô cô người, nàng là do người nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, cảm tình của cô cô đối với nàng không ít hơn con. Nhưng, địa vị Mộ gia ta mẫn cảm, một khi có chút ẩn tình rơi vào trong tai kẻ khác, chỉ sợ sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu. Cho nên, thỉnh cô cô nhất định phải cẩn thận, phải đề phòng!"
"Ta đã biết." Thần tình Mộ Liên Dung có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Mộ Khinh Ca.
Hai người nói chuyện, Mộ Hùng cũng đi vào lều.
Ông cũng bị đồ vật chồng chất trong lều trại làm hoảng sợ, giây lát mới đối với Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Ca nhi, con có biết một đường trở về Duệ thành, sẽ không thái bình?"
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Nàng sao lại không biết?
Thấy nội tâm nàng rõ ràng, Mộ Hùng cũng không giải thích gì thêm, chỉ hỏi: "Vậy con có tính toán gì không?"
Mộ Khinh Ca bĩu môi, chẳng hề để ý nói: "Nước tới đất lấp, binh tới tướng chặn." Từ lúc biết yêu quái tiên sinh phái người âm thầm làm bảo tiêu cho nàng, nàng đối với an nguy của mình chẳng chút nào lo lắng.
Vốn nàng đối với hành vi tự mình làm của yêu quái tiên sinh thập phần mâu thuẫn. Nhưng về sau Cô Nhai nói, yêu quái tiên sinh chỉ để hắn bảo hộ an toàn của nàng, quyết không dòm ngó đến cuộc sống của nàng, vả lại bất cứ chuyện gì không cần hướng hắn báo cáo, nàng liền miễn cưỡng tiếp nhận.
Dù sao, chỉ cần mình không bị theo dõi, có được một người lợi hại làm bảo tiêu miễn phí, nàng cần gì phải ra vẻ rụt rè, vẻ mặt ngạo kiều cự tuyệt?
Duy nhất khiến nàng nghi hoặc chính là: Yêu quái tiên sinh vì sao phải làm như vậy?
Thế nhưng Mộ Hùng không biết rõ nội tình, không giống nàng bình tĩnh như thế, cau mày nói: "Con cho mình là lục cảnh liền vô địch thiên hạ rồi hả? Nếu không chú ý cẩn thận, con căn bản không đến được Duệ thành."
Lúc này, Mộ Liên Dung cũng từ trong đả kích bởi Bạch Tịch Nguyệt khôi phục lại, nghe thấy lời phụ thân mình, nàng chủ động nói: "Không bằng con đưa Ca nhi tới Duệ thành."
"Không được!" Đầu tiên cự tuyệt là Mộ Khinh Ca.
Nàng hướng gia gia cùng cô cô mình nói: "Hiện tại ba người Mộ gia chúng ta, tùy tiện chết một người, đều có thể khiến đám người kia đốt pháo ăn mừng. Cô cô tiễn con đi Duệ thành, vậy lúc trở lại thì làm sao giờ?"
"Ta không thành vấn đề." Mộ Liên Dung còn muốn kiên trì.
Nhưng Mộ Khinh Ca chỉ là câu môi cười: "Dùng câu của gia gia, người cho rằng lục cảnh liền vô địch thiên hạ sao?"
Lời vừa ra, râu ria Mộ Hùng đều vểnh lên, mà Mộ Liên Dung càng xấu hổ.
Mộ Khinh Ca giương môi cười nói: "Cho nên, hai người ở lại Lạc Đô, con tự mình đi Duệ thành tuyệt sẽ không việc gì."
"Con lấy tin tưởng ở đâu ra?" Mộ Hùng nhíu mày hỏi.
Nhìn bộ dáng gia gia mình dò hỏi tới cùng, bất đắc dĩ, Mộ Khinh Ca đành phải lần nữa xả ra đại kỳ yêu quái. Nàng nói thẳng: "Thánh Vương điện hạ đã phái vị đại nhân bên người hắn âm thầm bảo hộ an toàn cho con. Các người thử nói, ai có thể lấy tính mạng của con? Không sợ Thánh Vương điện hạ tức giận sao?"
"Thánh Vương điện hạ phái người âm thầm bảo hộ con?!"
Cái này, đem Mộ Hùng cùng Mộ Liên Dung đều hoàn toàn chấn kinh.
"Vì sao Thánh Vương điện hạ phái người bảo hộ con?" Mộ Liên Dung tò mò hỏi.
Mộ Khinh Ca bĩu môi, rất là tự luyến nói: "Chắc do con siêu cấp vô địch đáng yêu, soái đến thiên lý bất dung đi!"
Bộp!
Một cái tát gọn gàng lưu loát dừng trên đỉnh đầu Mộ Khinh Ca.
Nàng bụm lấy đầu, ngước mắt u oán nhìn Mộ Hùng động thủ.
Mộ Hùng không thèm liếc mắt nhìn nàng, suy tư nói: "Đoán chừng, Thánh Vương điện hạ là nhìn trúng thiên phú của Ca nhi đi. Dù sao, Ca nhi chúng ta có thể trong mấy tháng liền từ phế vật trở thành lục cảnh cao thủ, thiên phú như vậy, trên đời không có ai a! Thánh Vương điện hạ muốn thu nàng làm đồ đệ, cũng không phải không có khả năng!"
Mộ Khinh Ca nhìn một bộ biểu tình đắc ý của lão gia tử, khoé miệng trừu rút.
Uy, lão nhân gia, có thể hay không đừng tự luyến?
Bất kể thế nào, đã có lời này của Mộ Khinh Ca, Mộ Hùng và Mộ Liên Dung đối với an nguy của nàng cuối cùng yên tâm.
...
Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, đại quân xuất phát.
Mộ Hùng và Mộ Liên Dung cưỡi ngựa đưa tiễn, lưu luyến không rời dặn dò Mộ Khinh Ca phải viết thư nhiều về nhà, chú ý thân thể và vài việc vụn vặt.
Một mực từ sáng sớm, tiễn đến giữa trưa, hai người mới không thể không trở về Lạc Đô.
Quãng đường còn lại, phải dựa vào Mộ Khinh Ca một người rời đi.
Mộ Khinh Ca mang theo năm ngàn đại quân, trùng trùng điệp điệp hướng về Duệ thành. Về phần những kẻ tính toán nàng, nàng không chỉ không sợ hãi, ngược lại có chút chờ mong.
Tựa hồ, những sát thủ muốn lấy mệnh nàng, đều chỉ là đối tượng cho nàng luyện tập.
Thế nhưng chờ nàng một đường chậm rì rì đi đến Duệ thành, ám sát trong tưởng tượng một lần đều không có phát sinh, làm nàng buồn bực không thôi.
Một lần nữa trở về toà thành Duệ thành, Mộ Khinh Ca vẻ mặt âm trầm hô tên Cô Nhai.
"Ngươi không phải nói, chỉ có khi sinh mệnh ta gặp nguy hiểm, mới sẽ ra tay sao?" Mộ Khinh Ca ngữ khí không tốt nói.
Cô Nhai vẻ mặt vô tội: "Chuyện không liên quan đến ta."
Mộ Khinh Ca không tin chút nào: "Không liên quan đến ngươi, vậy đám kia đâu? Những kẻ muốn giết ta đâu?"
"Ta không ra tay, nhưng có người xuất thủ." Cô Nhai thản nhiên nói.
Có người ra tay?!