Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tần Diệc Dao ánh mắt hơi chuyển động, dừng trên người nàng, khẽ mím môi, chậm rãi lắc đầu.
Mộ Khinh Ca híp hai mắt, thu hồi thân thể đang nghiêng về trước, đột nhiên câu lên khoé môi hỏi: "Nếu ta kiên quyết không mang theo ngươi đi cùng?"
Tần Diệc Dao đồng dạng cười trả lời: "Đường đến Duệ thành, cũng không phải chỉ có mình ngươi biết."
Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một đạo lãnh mang, nàng nhìn chằm chằm ngũ quan Tần Diệc Dao lạnh lùng lại kiều diễm. Khoảnh khắc, nàng lạnh lùng nói một tiếng: "Đuổi kịp." Liền giơ roi thúc ngựa xông lên trước.
Nàng vừa đi, đằng sau vài trăm người cũng nhanh chóng đi theo. Vó ngựa quất lên tro bụi, che phủ bộ dáng con đường, cũng làm mơ hồ tầm nhìn.
"Khục khục, công chúa chúng ta làm sao bây giờ?" Tỳ nữ bị bụi đất làm sặc đến khó chịu, che miệng hỏi.
Tần Diệc Dao nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca ly khai, con ngươi lạnh băng gợn lên tia sáng kỳ dị. Khoé miệng nàng như có như không giơ lên, giơ lên roi ngựa đồng thời đối với tỳ nữ phân phó: "Ngươi quay về Lạc Đô thay ta truyền lời một tiếng, nói..."
Trầm mặc trong chớp mắt, hai gò má Tần Diệc Dao nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Nàng mang bộ dáng nữ nhi gia thẹn thùng nói: "Nói, Trường Nhạc là tức phụ Mộ phủ. Hiện giờ phu quân muốn lên chiến trường, Trường Nhạc phải đi theo."
Dứt lời, nàng giơ roi mãnh liệt quất vào mông ngựa, dẫn đến thân ngựa hí lên một hồi âm thanh, hướng phía trước xông lên.
"Công chúa!" Tỳ nữ bị bỏ lại sửng sốt một chút, nàng muốn gọi lại chủ tử của mình, đáng tiếc, đối phương chỉ chừa cho nàng bóng dáng tiêu sái không chút do dự.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể trước mắt đưa mọi người rời đi, mới tâm trạng thấp thỏm, phản hồi Lạc Đô.
...
Kỵ ngựa của Tần Diệc Dao, tất nhiên không phải là ngựa của năm trăm thân vệ có thể so sánh được.
Rất nhanh, nàng liền vượt qua mấy trăm người, vọt tới bên người Mộ Khinh Ca.
Chuyển mắt nhìn bên người hồng y kiêu dương chói mắt, Tần Diệc Dao không tự chủ giương lên khoé môi. Tựa hồ, nơi nàng muốn đi không phải là địa phương nguy hiểm bị Thú triều đột kích, mà chỉ là dạo chơi ngoài thành cùng người mình thích.
Người mình thích...
Tần Diệc Dao bị cái từ trong lòng này làm sợ không nhẹ, con ngươi thanh lãnh xuất hiện một tia hoảng loạn.
"Ngươi ngược lại thật sự theo tới." Ngữ khí Mộ Khinh Ca nhàn nhạt vang lên bên tai, đánh tan kiều diễm trong lòng nàng.
Những lời này, nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng Tần Diệc Dao lại biết, câu nói cuối cùng của mình mang theo uy hiếp, đã chọc giận hồng y thiếu niên lang trước mắt.
Liếc nhìn ngũ quan thiếu niên tuấn mỹ bộ dáng căng chặt, Tần Diệc Dao mấp máy môi, không nói gì.
Tần Diệc Dao trầm mặc, cũng không khiến cho Mộ Khinh Ca có bất kỳ phản ứng nào, chỉ khiến cho nàng tốc độ nhanh hơn.
Đội ngũ mấy trăm người, như cơn lốc, hướng Duệ thành chạy đến.
Mộ Khinh Ca không có dư thừa thời gian lãng phí trên người Tần Diệc Dao, nếu nàng muốn đi, thì liền đi. Chờ tới Duệ thành, hình ảnh vạn thú công thành, chỉ sợ sẽ làm cho vị công chúa sinh trưởng trong thâm cung hối hận quyết định ngày hôm nay.
Chỉ là, đến lúc đó còn phải phân tâm đem nàng ta đưa về. Thật là phiền toái.
Mộ Khinh Ca ánh mắt trầm xuống, roi ngựa trong tay lần nữa hung hăng quất lên mình ngựa, kích thích con ngựa ngửa mặt lên trời hí một tiếng, chạy càng nhanh.
Từ Lạc Đô đến Duệ thành, dựa theo tốc độ người thường, ước chừng phải đi hơn mười ngày.
Nếu là ra roi thúc ngựa, ngày đêm không ngừng, có thể đem thời gian rút ngắn lại một nửa.
Hiện giờ, Mộ Hùng đã năm ngày không có truyền lại tin tức, Mộ Khinh Ca cần phải nhanh một chút đuổi tới, làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
...
Lạc Đô, Tần Cẩn Hạo bị trong cung triệu tới vội vàng đi vào.
Lúc phát hiện Tần Diệc Dao không nói không rằng ly khai vương phủ, hắn cũng đã nhận ra sự tình không ổn.
Tiến vào Phượng Nghi cung, Tần Cẩn Hạo lập tức liền thấy được mẫu phi sắc mặt âm trầm cơ hồ đến chảy ra nước. Mà tỳ nữ bên người hoàng muội mình, đang quỳ gối trên đại điện, toàn thân run rẩy.
Nhìn tỳ nữ kia, mang theo suy tư trong lòng, Tần Cẩn Hạo đối Khương quý phi nói: "Mẫu phi, đã xảy ra chuyện gì?"
Khương quý phi bởi vì ẩn nhẫn cơn giận, khiếp cho ngũ quan xinh đẹp hơi vặn vẹo.
Nghe được Tần Cẩn Hạo nói, nàng nghiến răng cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như đao dừng trên người tỳ nữ đang quỳ dưới đất: "Ngươi đúng là có một muội muội tốt a!"
Quả nhiên có liên quan đến Trường Nhạc!
Tần Cẩn Hạo ánh mắt chợt loé, trong lòng đã có suy đoán.
"Hoàng muội làm sao vậy? Lúc nãy nàng còn đi qua trong phủ con, rồi lại không từ mà biệt. Trước khi nhi thần tiến cung, còn tính toán sai người đến phủ công chúa dò hỏi đây." Tần Cẩn Hạo đối Khương quý phi lộ ra mờ mịt.
Biểu tình vô tội kia, khiến Khương quý phi trong khoảng thời gian ngắn không nên làm sao phát ra oán khí trong lòng, đành phải vươn ra móng tay đỏ tươi, hướng nữ tỳ âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi nàng đi."
Tần Cẩn Hạo lập tức xoay người nhìn xuống tỳ nữ đang quỳ kia.
Tỳ nữ không dám giấu giếm, liền đem lời Tần Diệc Dao lúc sắp đi nói lại một lần.
Lập tức, khiến sắc mặt Tần Cẩn Hạo cũng trở nên khó coi.
"Ngươi nghe một chút, muội muội tốt này của ngươi thật đúng là có tiền đồ. Ngày thường tính tình chán ngắt, hôm nay lại làm ra loại chuyện mất mặt này. Thích ai không tốt, cư nhiên thích một tên vô dụng hoàn khố. Còn chưa thành thân, đã vội vàng chạy tới cùng hắn đồng sanh cộng tử." Khương quý phi càng nói càng giận, ánh mắt nhìn tỳ nữ, thật hận không thể đem nàng ta bầm thây vạn đoạn. Như thể, người quỳ dưới này là đầu sỏ gây tội Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt Tần Cẩn Hạo biến đổi vài lần, rũ mắt nhìn tỳ nữ quỳ dưới đất kia, phân phó: "Ngươi đi xuống trước đi."
Tỳ nữ như được đại xá, vội ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn một cái.
Nhưng nàng không dám cứ vậy rời khỏi, mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn sang người đưa ra quyết định cuối cùng. Thấy Quý phi nương nương vẫn chưa tỏ vẻ phản đối, nàng mới vội vội vàng vàng tạ ơn, thối lui khỏi điện.
Sau khi tỳ nữ rời đi, Tần Cẩn Hạo mới hướng mẫu phi mình, thử nói: "Trường Nhạc lần này đích xác quá vọng động rồi, khiến mẫu phi sinh khí."
Khương quý phi hừ lạnh một tiếng, trong lòng đối với nữ nhi tùy hứng thập phần bất mãn.
Thái hậu muốn tác hợp Trường Nhạc cùng Mộ Khinh Ca, nàng lúc đầu vốn cho là nữ nhi mình tâm cao khí ngạo, đám nam tử thiên phú, tài đức nhiều mặt kia còn chướng mắt, thế nào sẽ coi trọng một tên hoàn khố không thể tu luyện? Cho nên, nàng không có đi can thiệp nhiều. Lại không tưởng được, lúc nàng không lưu ý, nữ nhi mình cư nhiên bị tên hoàn khố Mộ Khinh Ca lừa đi rồi, cũng không biết có chịu thiệt không.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Khương quý phi càng thêm khó coi, trong lòng tựa hồ đã nhận định Tần Diệc Dao bị Mộ Khinh Ca chiếm hết tiện nghi.