Kiến Vũ quốc, Tề Vương phủ.
Tề Vương phủ là gia tộc có lịch sử lâu đời nhất Kiến Vũ quốc, khai quốc công thần Tề Vương trước kia đi theo làm tùy tùng của Vũ đế, cùng Vũ đế kiến lập sự nghiệp vĩ đại, mở mang giang sơn vạn dặm, vì thế vợ con ông đều được hưởng những đặc quyền to lớn, có thể xem như quý tộc hiển hách nhất trong hậu duệ vương môn Kiến Vũ quốc.
Kiến Vũ quốc dùng võ lập quốc, Tề gia dùng võ để lập nghiệp, tổ tiên Tề quốc công dùng chính đôi tay của mình đánh khắp 51 châu không có đối thủ, thậm chí vượt qua khỏi cực hạn của võ đạo tu thành Thần Luân, luyện thành thần thông, bởi vậy mới được tiên hoàng coi trọng, phong làm Tề Vương, nhận chức Quốc công.
Tề Vương phủ đối với võ đạo tất nhiên coi trọng hàng đầu, đệ tử Tề gia tập võ rất cần cù, những đệ tử kiệt xuất thường được vào triều làm quan, đảm nhận tới chức thượng tướng, cũng bởi vì vậy mà Tề gia càng ngày càng giống như một cây cổ thụ chọc trời không ai có thể lay động được.
Đệ tử Tề Vương phủ mỗi ngày đều dậy sớm tập võ từ canh năm cho đến lúc mặt trời lên cao mới nghỉ ngơi, bởi vậy mỗi ngày khi đến thời điểm này là các vạc dầu đều được thắp lên, ánh lửa chiếu vương phủ sáng như ban ngày.
Ngày hôm nay, rất nhiều đệ tử Tề gia đã hoàn tất luyện tập, bắt đầu tản ra khắp nơi, sau một lúc lâu, hai tên sai vặt xuất hiện đem đống vũ khí lộn xộn xếp lại một cách ngay ngắn chỉnh tề.
"Tử Xuyên, vừa rồi ... lúc mấy tên thiếu gia kia tập võ, ta nhìn lén được một chút, thậm chí còn học được hai chiêu nữa!"
Một kẻ thân hình mạnh mẽ cường tráng đang dùng hai tay ra chiêu, bàn tay rung động trong khi di chuyển tạo ra tiếng gió vù vù, chiêu thức đánh ra rất có lực, căn cơ cũng khá tốt, đây đúng là hai chiêu tuyệt học của Tề Vương phủ bị hắn cố ý rình học được, nay đem ra khoe khoang trước mặt thằng bạn.
Kẻ gọi "Tử Xuyên" trong miệng hắn họ Giang tên Nam, tự là Tử Xuyên, là một thiếu niên có đôi mắt xanh cùng hàng lông mày rất đẹp, trên người mặc bộ đồ màu xanh của tôi tớ trong phủ, hắn khoảng độ mười bốn mười lăm tuổi, dáng người thanh tú tuấn dật, khí độ không giống như là một tên tôi tớ mà ngược lại giống như là một đại công tử trong gia đình phú quý hơn.
"Trụ Tử, ngươi ngại sống lâu rồi phải không!"
Giang Nam cảnh giác nhìn khắp bốn phía rồi nhỏ giọng nói: "Chúng ta chỉ là phận tôi tớ, tối đa chỉ có thể học một ít võ học cấp thấp ngoài phủ, chiêu vừa rồi ngươi sử dụng chính là võ học cao cấp của vương phủ đó, lần trước Lưu Hắc Đạt bị người ta phát hiện học lén võ công cao cấp liền bị cao thủ nội phủ đánh chết tươi, phơi thây ba ngày ngoài trời!"
"Tử Xuyên, ngươi cẩn thận quá rồi. Tính ra ta mới chỉ học chiêu thức thôi, tâm pháp thậm chí còn chưa sờ được tới một miếng."
Thiết Trụ liên tục vỗ vào đầu vai Giang Nam, vừa cười vừa nói: "Sở dĩ lần trước Lưu Hắc Đạt bị đánh chết là do hắn dám trộm Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, một trong Tứ đại thần công của vương phủ!"
Giang Nam thấy hắn cũng không để vào lòng, liền khuyên nhủ: "Coi chừng đi đêm có ngày gặp ma ..."
"Tử Xuyên, tuy hiện tại ta chỉ là phận tôi tớ làm việc vặt trong phủ nhưng điều đó không có nghĩa cả cuộc đời này của ta sẽ làm tôi tớ! Nếu như ta có thể luyện được một thân bản lĩnh, tương lai cũng có thể vào triều làm tướng quân, dưới một người trên vạn người!"
Thiết Trụ đang lúc hào khí đầy mình đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền nghiêm mặt lại nói: "Tử Xuyên, ta nghe nói ngươi mua một con hồ ly ở chợ bán thức ăn phải không? Loài hồ ly này rất là tà mị, là ca ca, ta khuyên ngươi nên bỏ ngay cái ý định muốn nuôi nó đi, nhỡ không may còn bị nó hút khô hết dương khí toàn thân thì gay. Ta nghe nói xóm nghèo ở Tề Vương phủ là địa phương có rất nhiều yêu quái, có hồ ly, sói hoang tu luyện thành tinh, thường đi lại bên trong để hút hết dương khí của bọn thanh niên trai tráng. Mấy tên tuấn tú chỉ biết sách vở như ngươi tuyệt đối là đối tượng mà bọn chúng yêu thích nhất..."
Giang Nam cảm thấy buồn cười liền nói: "Làm gì có nhiều yêu quái như vậy? Ta chỉ thấy con hồ ly kia bị thiêu trụi cả da lông, mấy tên thợ săn muốn đem nó lột da ăn tươi, trông nó lúc ấy rất đáng thương nên ta đột nhiên mềm lòng mua nó về mà thôi. Đợi cho nó bình phục, ta liền để nó tùy ý rời đi."
Thiết Trụ liền nói: "Ta nghe mẹ ta kể, bọn yêu tinh còn yêu thích ăn ruột gan và thận của mấy tên trai trẻ, mấy kẻ khỏe mạnh giống như ta ở xóm nghèo sau khi ngủ một đêm với một nữ yêu thì ngày hôm sau phát hiện hai quả thận của mình đã bị ăn sạch rồi, có người còn bị ăn mất đầu, ăn hết cả ruột gan trong bụng ..."
Thiết Trụ làm như không nhìn thấy ánh mắt trợn tròn của Giang Nam đang nhìn, vẫn tiếp tục lải nhải: "Ta nghe nói nữ yêu còn thích thái dương bổ âm, mấy tên trai tráng cho dù khỏe mạnh thế nào chỉ cần ngủ cùng với mấy ả này thì ngày hôm sau sẽ bị hút hết dương khí, biến thành một cái xác khô..."
...
Giang Nam sau một ngày bận rộn liền trở lại phòng của mình, chính là cái xóm nghèo theo lời kể của Thiết Trụ. Nô bộc tôi tớ trong phủ cũng chia thành đủ các loại, nô bộc thượng đẳng ở bên trong vương phủ, hưởng...quyền lợi cao nhất, tiền công cũng cao, thường xuyên được ban thưởng, cơm áo không cần lo, đãi ngộ so ra còn hơn những thiếu gia công tử của nhà phú quý tầm thường. Nô bộc hạ đẳng ở bên ngoài giống như ô-sin, chuyên đi làm những việc lặt vặt, các công việc nặng nhọc dơ bẩn, cơm thì bữa có bữa không, hơn nữa thường xuyên bị người ta đánh đập nhục mạ, bị đánh chết cũng là chuyện bình thường hay xảy ra.
Giang Nam gọi nhỏ một tiếng thì thấy một con hồ ly da lông lẫn lộn lười biếng đi từ trong phòng ra, thiếu niên ôm lấy con hồ ly rồi đi về hướng bên ngoài núi Lạc Hà.
Nạn dân ở thời loạn thế này ngay cả chó cũng không bằng!
Hắn không phải là con dân của Kiến Vũ quốc mà là dân chạy nạn đến, cố hương của hắn gặp đại họa, mấy ngàn dặm đất đai bị nước, lửa tàn phá mấy ngày liền, nghe nói là do hai thiên thần đại chiến khiến tai họa đổ lên đầu phàm nhân.
Hắn dùng trăm phương ngàn cách chạy nạn cả ngàn dặm, trên đường đi người chết đói xuất hiện ở khắp mọi nơi, thi cốt chất đầy đồng, ma trơi chập chờn khắp cánh đồng hoang vu, ngoài ra còn có bọn chó hoang, sói hoang ăn thi thể con người tu luyện thành tinh không ngừng mang theo khói đen cuồn cuộn xâm nhập vào trong đám nạn dân đang chạy nạn kiếm người ăn thịt.
Giang Nam vốn là con cháu trong một gia tộc lớn, nhưng trải qua trận tai kiếp kinh khủng này gia tộc to lớn ấy cũng bị sụp đổ, chủ tớ bỏ chạy tứ phía tìm đường sống, Giang Nam trên đường chạy trốn hỗn loạn tới được Kiến Vũ quốc, hắn tìm đủ mọi cách để sinh tồn, cuối cùng bất đắc dĩ phải bán mình vào làm nô bộc trong Tề Vương phủ.
Trong núi Lạc Hà, Giang Nam hít sâu một hơi lấy lại binh tĩnh, lồng ngực của hắn dần căng lên giống như một cái trống lớn, lúc này tiếng tim đập thùng thùng giống như tiếng trống đánh khiến ai nghe thấy cũng phải rung động.
Chỉ nghe tiếng nổ “cách cách” bùm bùm vang lên từ bên trong cơ thể hắn. Ở dưới làn da cánh tay, một sợi gân lớn đang co chặt lại giống như một cây nỏ đang trong trạng thái lên dây, theo động tác duỗi ra nhẹ nhàng từng âm thanh “băng băng” vang lên giống như tiếng dây cung bị kéo căng!
Ba!
Giang Nam đánh một chưởng về phía không trung, cánh tay giống như một chiếc roi hung hãn vụt vào trong không khí phát ra những tiếng vang thanh thúy!
Một chiêu này của hắn giống y như võ học mà Thiết Trụ đã học trộm được ở Tề Vương phủ, nhưng có vẻ mạnh mẽ và thành thạo hơn rất nhiều lần!
"Bọn công tử thiếu gia ở Tề Vương phủ phần lớn đều là thứ bã đậu, võ học Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ đơn giản như vậy mà bọn hắn mất hơn một tháng mới có thể lĩnh hội được!"
Giang Nam tuy bình thường nhìn có vẻ yếu đuối nhưng giờ phút này khi xuất chiêu lại như nước chảy mây trôi, hai tay giống như hai lưỡi búa liên tục bổ, chặt, cắt trái, cắt phải. Chỉ trong thời gian vài nhịp thở liền đem Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ thi triển toàn bộ ra một lần!
Tiếng gió vang lên vù vù ở bên trong núi, Giang Nam ra chưởng tung quyền khiến cho cành khô và lá cây bị cuốn bay lên, chiêu thức mãnh liệt giống như một tráng hán đang múa may cự chùy, hắn bây giờ trông giống như một cao thủ võ đạo đã tu luyện hơn mươì năm vậy!
Hắn giống như Thiết Trụ, cũng lén học trộm võ công của Tề Vương phủ, tuy nhiên Thiết Trụ chỉ học được một ít sơ múi bên ngoài còn Giang Nam thì học được cả cái tinh túy bên trong, thậm chí thông hiểu những đạo lí mà các thiếu gia công tử Tề Vương phủ chưa lĩnh hội được!
Ai cũng không ngờ được rằng, một thiếu niên thư sinh yếu đuối như Giang Nam lại có một thân bản lĩnh bá đạo mạnh mẽ đến như thế!
"Trụ Tử không muốn cả đời phải cúi đầu làm tôi tớ, bản thân ta cũng không muốn! Muốn trở nên nổi bật trong lúc đại loạn này không phải dựa vào một bụng kinh luân, chữ nghĩa, mà là vũ lực tuyệt đối!"
Quyền cước của hắn đột nhiên diễn biến chậm lại, dần biến thành một loại võ học khác của Tề Vương phủ, hai tay của hắn lúc này khi thì giống như đang ôm trăng sáng, khi thì giống như đang dẫn dắt những con sóng lớn Trường Giang vô tận, khí thế biểu hiện ra trầm trọng ở bên trong nhưng thanh thoát bên ngoài, tựa như ánh trăng ở trong nước đang từ từ bay lên!
Đại Giang Xuất Thâm Cốc!
Minh Nguyệt Quải Trường Không!
Đại Giang Bạn Triều Sinh!
Đây chính là ba thức trong bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng, một trong tứ đại tuyệt học trấn phủ của Tề Vương phủ. Giang Nguyệt Phá Lãng được coi là một tuyệt học vượt qua phạm trù võ học, thậm chí tại Kiến Vũ quốc có thể nói là tuyệt học số một số hai, là võ học đỉnh phong của Tề Vương phủ!
Bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết có mười chiêu thức, mỗi một chiêu thức đều có chứa một tầng võ đạo tâm pháp ứng với mười cảnh giới, Giang Nam chỉ học được ba thức trong số đó.
Hắn đem ba thức này diễn luyện nhiều lần, chân khí trong cơ thể giống như Trường Giang cuộn sóng, càng ngày càng lớn, cuộn lên không ngớt, lại có ánh trăng sáng ngưng tụ, hóa thành mặt trăng bay lên theo hơi nước ở một bên giống như trăng sáng nhô ra khỏi biển, mềm mại rủ xuống rồi nhẹ nhàng bay lên, cuối cùng khi bay lên đến chỗ mi tâm thì tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.
Mặt trăng lên rồi lại lặn, luân hồi không bao giờ dừng lại.
Đây chỉ là một loại cảm giác, thực sự không phải là hơi nước cùng trăng sáng ở bên trong bay lên mà là do bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng khiến cho chân khí ở bên trong cảm ứng.
Hắn có được tàn quyết Phá Lãng này là nhờ đoạt được từ trong tay của Lưu Hắc Đạt.
Một năm trước, Lưu Hắc Đạt trộm lấy tâm pháp của Tề Vương phủ chính là Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết, đáng tiếc trong đó chỉ có ba thức. Tuy nhiên vì Lưu Hắc Đạt dốt đặc cán mai nên khi lấy được công pháp hắn lại không hiểu tu luyện như thế nào, vì vậy hắn lặng lẽ cầm nó đi tìm Giang Nam.
Tên này thực sự rất thông minh, hắn đem tâm pháp chia ra làm nhiều phần rồi đem từng câu một đến thỉnh giáo Giang Nam để tránh cho Giang Nam nhìn ra đây là một môn võ học, hắn để Giang Nam giảng giải từng câu từng chữ và ý nghĩa ở bên trong cho hắn nghe. Về sau hắn đem những áo nghĩa được Giang Nam chỉ dạy hợp thành một thể, tu thành Phá Lãng quyết.
Giang Nam rất nhanh liền phát hiện ra ẩn tình ở bên trong nhưng vẫn tỏ ra không hề hay biết, vẫn thay Lưu Hắc Đạt giải đáp những thắc mắc, đồng thời đem Phá Lãng quyết nhớ kỹ, sau đó chậm rãi suy diễn rồi sửa sang lại, cuối cùng đem tàn quyết Phá Lãng hoàn thiện.
Sự tình Lưu Hắc Đạt tu luyện Phá Lãng quyết bị Tề Vương phủ phát hiện, tổng quản Tề Dong liền đem hắn đánh chết, tâm thần Giang Nam lúc đó vốn cũng có chút lo sợ liên quan đến chính mình, về sau việc này không có bị lộ ra, hắn mới thở phào một cách nhẹ nhõm.
Một năm thời gian khổ tu, chân khí trong người Giang Nam đã tương đối khá, so với mấy tên thế gia đệ tử ở Tề Vương phủ cũng có thể xếp ở mức trung bình!
"Võ đạo bao gồm mười tầng, trong đó năm tầng đầu Luyện Thể, năm tầng sau Luyện Khí. Năm tầng Luyện Thể chia làm: da, thịt, gân, cốt, mô! Ta tu luyện Giang Nguyệt Phá Lãng quyết đã luyện gân thành công, nhất cử nhất động đều khiến gân căng lên, cứng rắn như dây nỏ, nếu chỉ nói về thân thể thì so với kẻ trời sinh thần lực như Trụ Tử còn muốn mạnh hơn gấp mấy lần!"
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Ba thức Giang Nguyệt Phá Lãng lấy được từ Lưu Hắc Đạt tối đa chỉ có thể để cho ta tu luyện tới tầng thứ ba của võ đạo, cảnh giới luyện gân. Muốn tiến thêm bước nữa chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình suy diễn tâm pháp tầng thứ tư!"
Một năm qua Giang Nam dựa vào bản tàn quyết Giang Nguyệt Phá Lãng này một đường tu hành ba tầng cảnh giới của võ đạo da, thịt, gân. Tốc độ so với các để tử trong Tề Vương phủ không chậm hơn chút nào, thậm chí còn nhanh hơn!
"Về phần cảnh giới của năm tầng luyện khí chia làm: Luyện Khí, Hỗn Nguyên, Nội Cương, Ngoại Cương, Thần Luân! Ta hiện tại đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, khoảng cách Thần Luân còn sáu tầng cảnh giới, không biết phải khổ tu đến năm tháng nào mới có thể đạt được."
Tề Vương phủ phần đông đều là cao thủ, nhưng có thể tu luyện đến Thần Luân lại không nhiều, năm tầng cảnh giới luyện thể cũng không khó, cái khó là khó ở năm tầng cảnh giới luyện khí.
Giang Nam nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, đầu óc liên tục vận động, suy diễn đủ loại biến hóa của Giang Nguyệt Phá Lãng quyết, đột nhiên thân hình khẽ động đem những thứ mà chính mình tưởng tượng được về thức thứ tư thi triển ra, sau đó lại lập tức đứng im bất động nhắm mắt tiếp tục hoàn thiện.
Con hồ ly "da lông lẫn lộn" yên lặng đi đến dưới một cây đại thụ nằm ngủ, ánh mắt của nó ngẫu nhiên nhìn lén Giang Nam tập võ, bộ lông trắng như tuyết của nó vì bị lửa lớn thiêu rụi nên thành ra dài ngắn không đều, chỗ hồng chỗ đen, cái đuôi cũng trụi lũi xơ xác, nhìn qua như hữu khí vô lực, giống như đang bị bệnh nặng, tuy nhiên đôi mắt của nó lại giống như một nữ tử, toát lên đầy vẻ vũ mị.
Màn đêm buông xuống, Giang Nam lại trở lại cái xóm nghèo ở bên ngoài Tề Vương phủ, hắn rửa mặt rồi đi ăn cơm. Lúc này đã là đêm khuya Giang Nam liền vọt lên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
Ánh trăng treo trên cao, ánh sáng mông lung tỏa xuống chiếu xuyên qua cái cửa sổ rách rưới đến đầu chiếc giường bên trong ngôi nhà cũ nát.
Hồ ly chui ra từ trong góc tạo ra âm thanh sột sột soạt soạt, chớp đôi mắt to nhìn Giang Nam đang ngủ say, đột nhiên nó hít một hơi thật dài, chỉ thấy một cỗ dương khí đậm đặc theo hơi thở của Giang Nam tràn ra bị nó liên tục hút vào bên trong cơ thể mình!
Ánh trăng chập chờn, trong phòng giống như có cơn gió lạnh thổi qua tạo cho người ta cảm giác rét buốt.
Những chỗ bị đốt trụi trên người hồ ly bắt đầu tróc ra, bộ lông trắng như tuyết của nó dài ra với một tốc độ mắt thường có thể thấy được. Giang Nam lúc này vẫn như cũ nằm mê man ở trên giường giống như không cảm giác được những chuyện đang xảy ra!