Chương 142: Hiên Viên Đế Phượng Quyết tầng thứ ba

Chỉ thấy lối đi tới một sơn động khác, cửa động tựa hồ như tự nhiên mà thành, gốc thạch nhũ xuất hiện trước mắt này, một đầu tiếp xúc với đỉnh động, một đầu đâm thẳng xuống, chiều dài ước đạt hơn trăm mét, chiều rộng cũng cỡ hai người mới ôm hết, quang mang màu trắng nhạt bao quanh thân làm nó trông như một cây cột thủy tinh.

Không thể nghi ngờ gốc thạch nhũ này là gốc khổng lồ nhất trong thế giới dưới đất này. Kích cỡ hình thể này chính là một hoàng giả, nó nhận sự triều bái của vô số thạch nhũ chung quanh.

Ánh mắt dần dần dời xuống, phía dưới gốc thạch nhũ này là một tảng đá xanh cực lớn.

Tảng đá xanh này có hơn một nửa bị chôn trong đất, mà trên chóp của nó có một cái rãnh sâu chưa đến nửa thước vừa vặn nằm ngay dưới mũi nhọn của gốc thạch nhũ kia.

Bên trong cái rãnh chứa một lượng nhũ dịch màu trắng sữa sâu khoảng hai tấc.

Phía trên nhũ dịch có một tầng sương rắng nhàn nhạt trôi nổi, mà dù trôi nổi thế nào cũng không tan ra.

Dạ Nguyệt hít nhẹ một hơi loại sương này, nhất thời, hắn cảm thấy xương cốt cả người đều tê dại một cách kỳ dị.

Ánh mắt gắt gao nhìn vào chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá.

Trong lúc Dạ Nguyệt còn đang ngẩn ngơ, mũi thạch nhũ khổng lồ đột nhiên tràn ra một màn sương nhàn nhạt, bên trong màn sương, ánh hào quang xung quanh mũi thạch nhũ bùng phát mạnh dần lên.

Mà trong lúc ánh hào quang đang tràn ra, một giọt dịch thể màu trắng sữa trông như một đốm sáng bỗng nhiên ngưng tụ thành.

Giọt chất lỏng này trên mũi thạch nhũ lay động một trận, sau đó từ lưng chừng không rơi thẳng xuống cái rãnh nước trên chóp tảng đá xanh.

Giọt nhũ dịch rơi xuống làm cho bề mặt lượng chất lỏng sâu gần hai tấc gợn lên một trận sóng dao động.

Tuy nhiên, số chất lỏng này cũng không vì giọt nhũ dịch vừa rơi xuống mà văng ra ngoài chút nào.

Ánh mắt như một con rắn nhỏ xanh biếc nhìn chằm chằm vào cái rãnh chứa đầy chất lỏng màu trắng sữa, Dạ Nguyệt bỗng cảm thấy giật mình.

Cái rãnh này là từ những giọt nhũ dịch tích tụ qua năm tháng tạc lên tảng đá mà thành.

Tay nhẹ nhàng sờ lên tảng đá xanh, cảm nhận độ cứng của nó, Dạ Nguyệt lại một lần nữa kinh thán.

Chỉ bằng vào mấy giọt nước mà muốn tạc nên một cái rãnh trên tảng đá xanh này, cần bao nhiêu năm tháng? Quả thật là nước chảy đá mòn mà.

“Này, đó là...Địa Tâm Thối Thể Nhũ!?”

Sau một lát, Dạ Nguyệt trên mặt lộ ra một vòng khiếp sợ không gì sánh nổi thần sắc, ánh mắt trừng thật to, phảng phất nhìn thấy cái quái gì thật không thể tin đồ vật.

Địa Tâm Thối Thể Nhũ, sinh ở dưới đất, hấp thu tinh hoa ở dưới lòng đất trải qua năm tháng sinh trưởng, trăm năm thành vụ hình thì nó ở dạng thể rắn, ngàn năm sau ngưng hợp thành dịch hình.

Nếu là phẩm cấp càng cao hơn thì đó chính là Địa Tâm Thối Thể Nhũ, có công hiệu tắm cốt luyện thần, hơn nữa bởi vì nó hấp thu một lượng đại địa chi lực khổng lồ, thậm chí khi ngươi đang bên bờ đột phá để tấn giai, khi sử dụng nó thì tỉ lệ thất bại giảm đi rất nhiều.

Nói như vậy bởi vì loại Địa Tâm Thối Thể Nhũ này được hình thành dưới điều kiện rất hà khắc, bởi vì rất ít người có may mắn gặp được nó.

Bản thân Dạ Nguyệt cũng chỉ là tại một loại lần nghe sư tỷ Loan Loan nhắc qua mà thôi.

Lúc ấy nghe được thần hiệu tẩy tủy luyện cốt của nó cho nên Dạ Nguyệt đem nó ghi tạc trong long, chỉ là không nghĩ tới hôm nay ở trong này nhìn thấy loại thiên tài địa bảo mà bao nhiêu người thầm mơ ước.

" Nếu ta nhớ không lầm thì những giọt nhũ dịch này phải một năm mới ngưng kết được một giọt, cái rãnh nhỏ này, không biết phải bao nhiêu năm mới có thể lấp đầy.

Nhìn xem bên dưới rãnh chất lỏng đang tản ra sương trắng kỳ dị, Dạ Nguyệt nhất thời có chút hoảng sợ...

Một năm một giọt, không chút thu hút nào lại cần phải ngưng tụ năng lượng tinh thuần của một năm, tự nhiên quả nhiên huyền bí vô cùng.

Lúc ở Thiên Hải Thành Phố, Dạ Nguyệt đã tu luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết tầng thứ hai: Luyện Mạch - Thần Mạch cho cảnh, về sau lại không có cơ hội tu luyện tầng thứ ba

Đều bởi vì điều kiện của tầng thứ ba càng thêm hà khắc, cho nên vẫn một mực chậm trễ.

Hiện giờ gặp được Địa Tâm Thối Thể Nhũ dạng này thiên tài địa bảo nặng lượng dồi dào này, Dạ Nguyệt muốn mượn nhờ nó để tu luyện.

Hiên Viên Đế Phượng Quyết tầng thứ ba: Khống Hoả - Lập Thể.

Tầng thứ ba: Khống Hoả - Lập Thể là mang toàn bộ Niết Bàn Hỏa nhập thể, khiến cho từng phần từng phần trên cơ thể đều ẩn chứa Niết Bàn Hỏa, lúc này sẽ tạo ra một loại thể chất gọi là Niết Bàn Thể, loại thể chất này có thể được hiểu là Siêu Hồi Phục.

Một khi đạt đến Siêu Hồi Phụ thì cũng chẳng khác bất tử là bao nhiêu, thật sự rất khó để đánh chết đây chính là chỗ biến thái của Niết Bàn Thể.

Nhưng muốn luyện đến loại cảnh giới này cũng không hề dễ dàng.

Hôm nay Dạ Nguyệt đúng là muốn dùng Địa Tâm Thối Thể Dịch để ngâm thân thể, mượn năng lượng dồi dào bên trong, tu luyện tầng thứ ba.

Địa Tâm Thối Thể Dịch bậc này thần dịch chính là thứ tốt nhất để luyện Niết Bàn Thể.

Làm tốt tất cả Dạ Nguyệt cỡi quần áo, lộ ra thân thể cân xứng cường tráng, sau đó chậm rãi đi vào trong Địa Tâm Thối Thể Dịch.

" Hí!".

Vừa tiếp xúc Địa Tâm Thối Thể Dịch kia, Dạ Nguyệt đã nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Địa Tâm Thối Thể Dịch hàn ý tuyệt không phải băng hàn bình thường, mà là băng hàn thiết cốt có thể trực tiếp xuyên thấu thân thể nhập vào cốt tủy, khiến người khó có thể chịu được.

Lúc vừa bắt đầu, thân thể Dạ Nguyệt vẫn một mực run rẩy, sắc mặt trở nên phát xanh phát tím, giống như bản thân bị trọng thương vậy, khiến hắn thống khổ không chịu nổi.

Địa Tâm Thối Thể Dịch có tuyệt hàn chi ý, từ bốn phương tám hướng nhập vào làn dan, huyết nhục, nhập vào trong cốt tủy Dạ Nguyệt, khiến cốt tủy kêu lên "Cách cách".

Cổ băng hàn chi cảnh kia càng như đao nhận, từng đao đao cắt lấy cốt cách khiến Dạ Nguyệt cực kỳ thống khổ, quả thực như muốn lấy mạng hắn.

" Ah... Ah...".

Sau khi băng hàn chi ý không ngừng xâm lấn, Dạ Nguyệt cũng không nhịn được nửa phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

Nếu không phải hắn gần đây lực ý chí kinh người thì chỉ sợ đã vọt ra khỏi Địa Tâm Thối Thể Dịch rồi.

Địa Tâm Thối Thể Dịch trải qua vạn năm nên hàn khí cực kỳ mãnh liệt.

Cũng không lâu lắm, Dạ Nguyệt tựa hồ đã bị triệt để đông cứng lại

Hàn khí một lần lại một lần xâm nhập vào cơ thể Dạ Nguyệt, trong cốt cách rõ ràng ẩn ẩn bị bịt kín một tầng băng vụ hơi mỏng, mà các kinh mạch và mạch máu cũng những hàn khí kia đông cứng khiến khó có thể vận hành.

Dạ Nguyệt giật mình một cái, tranh thủ thời ngồi vào trong hàn đàm, bắt đầu vận chuyển Hiên Viên Đế Phương Quyết.

Nhất thời toàn bộ sơn động tràn ngập màu lam sắc hỏa diễm, nhiệt độ kinh khủng theo hỏa diễm ngày càng nóng rực, thậm chí ngay cả không khí cũng trở nên vô cùng vặn vẹo.

Theo Niết Bàn Hoả nhiệt độ càng ngày càng lên cao khiến kinh mạch và mạch máu lần nữa lung lay lên.

Thời gian dần qua Dạ Nguyệt dưới sự vận chuyển của Hiên Viên Đế Phương Quyết thân thể hắn giờ khắc này đột nhiên được bao trùm trong một ngọn lửa màu làm sắc.

Nó lan tràn trên mỗi tấc da, thịt, xương, tế bào… trên cơ thể Dạ Nguyệt, mỗi bộ vị lúc này chỗ nào cũng ngập tràn trong ngọn lửa, không bỏ sót dù chỉ là một miếng da…

Chưa dừng lại ở đó…ngay cả lục phũ ngũ tạng của Dạ Nguyệt như trái tim, lá lách, gan, phổi...đều ẩn chứa Niết Bàn Hỏa bên trong.

Mỗi một lần hỏa diễm này bốc lên đều làm lam sắc hỏa hải nhìn không thấy cuối kia nổi lên một trận dao động kịch liệt.

Trong trung tâm lam sắc hỏa diễm, Dạ Nguyệt khoanh chân ngồi, trên thân thể mơ hồ hiện lên một ngọn lửa màu lam sắc lượn lờ quanh thân thể.

Đối với sự thay đổi của hỏa diễm chung quanh, Dạ Nguyệt ngược lại không có phát hiện.

Lúc này Dạ Nguyệt đang ngồi như một lão tăng nhập định, một ngọn lửa màu lam sắc lặng yên thẩm thấu theo từ lỗ chân lông da tay mà ra.

Nó giống như rễ cây, quấn quanh các vị trí khác trên cơ thể, dùng một phương thức kỳ dị dùng nhập vào bên trong, rèn luyện cơ thể, da tay, cơ bắp, thậm chí là xương cốt của hắn.

Trong sự rèn luyện bậc này của lam sắc hoả diễm, từng sợi uyển như lưu ly giống như trong suốt lộng lẫy, theo lòng bàn chân của hắn xuất hiện, vốn là đi qua rất nhiều lần cải tạo hắn, lúc này thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa rất nhỏ.

Toàn thân của hắn phảng phất là bị giội lên một tầng như thủy ngân, tản ra nhàn nhạt lộng lẫy.

Biến hóa, ngay cả chính hắn cũng không biết.

Thời gian, dường như đã qua thật lâu.

Dạ Nguyệt cũng không biết đi qua bao lâu, hắn cảm giác mình ngay tại nhìn lại chính mình chuyện cũ trước kia, liền thống khổ dường như đều không cảm giác được.

Mà mỗi qua một giây, bên ngoài Địa Tâm Thối Thể Dịch to lớn năng lượng, bắt đầu theo Niết Bàn Hoả thiêu đốt dưới, chậm rãi thiêu đốt, chảy vào Dạ Nguyệt toàn thân.

Ngay sau đó, một cổ năng lượng tinh khiết bắt đầu như thủy triều mãnh liệt bành trướng rửa sạch lấy tứ chi bách hải, ngũ tạng lục phủ của hắn.

Dạ Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu không thôi, cả người như được bơi lội trong ngày xe, ngầm nước nóng trong ngày đông vậy.

Trong cơ thể bất luận tạp chất bệnh kín gì cũng bị đều được tẩy sạch, kinh mạch, huyệt khiếu một lần nữa được ôn nhuận và khuếch trương.

Nếu là có thể nhìn thấy, toàn thân của hắn cũng bắt đầu chậm rãi nở rộ quỷ dị quang mang.

Đặc thù nhất, chính là Niết Bàn Hoả dung nhập vào bên trong cơ thể, đốt cháy tất cả những tạp chất, chỉ để lại những thế tinh khiết nhất.

Để lộ ra hắn một chân, đã có chút trong suốt, bên trong xương chân, phảng phất kim ngọc lưu ly giống như, cho người ta một loại trong suốt sáng long lanh giống như lộng lẫy!

Không giống như là phàm nhân chi thân!

Nhưng, lúc này Dạ Nguyệt ý thức, hoàn toàn không có cảm giác thân thể biến hóa.

Mà là tiếp tục hấp thụ lấy năng lượng tinh thuần bên trong Địa Tâm Thối Thể Dịch, cảm thụ được Niết Bàn Hoả thối luyện cơ thể.

Rất rất lâu!

Theo bên trong sơn động, đột nhiên bạo phát một trận hào quang óng ánh! Dạ Nguyệt liền từ bên trong Địa Tâm Thối Thể Dịch bên trong, vọt ra!

Chỉ thấy lúc này Dạ Nguyệt, toàn thân dường như đều tản ra một tầng trong suốt sáng long lanh giống như ánh sáng nhạt!

Cái này ánh sáng nhạt tuy nhiên không sáng, lại có thể chiếu sáng sơn động bốn phía!

Lúc này, tất cả những cây cỏ bên trong sơn động, đột nhiên hướng về Dạ Nguyệt sở tại vị trí, điên cuồng lắc lư.

Tựa hồ muốn hướng về Dạ Nguyệt trên thân bò qua đi.

"Uống!"

Dạ Nguyệt đột nhiên khẽ quát một tiếng, một cỗ kinh khủng kình khí, theo trong miệng hắn, giống như như cơn lốc, thổi đến chung quanh vô số cây cỏ run lẩy bẩy!

Cái này một hơi, là hắn nhẫn nhịn rất lâu.

Thật là thoải mái!

Quá sung sướng!

Dạ Nguyệt cho tới bây giờ không có cảm giác như thế thoải mái qua!

Cảm giác kia, phảng phất như là một cái mấy chục năm không có tắm rửa người, rửa một giờ tắm!

Loại này nhẹ nhõm, là hoàn toàn không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, nhắm mắt cảm giác mình tựa như cùng thiên địa hòa làm một thể...

Nói đến rất huyền diệu, nhưng Dạ Nguyệt cũng là có loại cảm giác này.

Hắn không biết mình cụ thể đạt được như thế nào cải biến, nhưng Niết Bàn Thể, cũng chưa hoàn thành...

" Niết Bàn Thể tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn thành công, nhưng thân thể của ta, đã có chút rất nhỏ cải biến?" Dạ Nguyệt thầm nghĩ đến.

Đúng vậy, hắn Niết Bàn Thể, là không có hoàn toàn thành công.

Tựa như một cái mấy chục năm không tắm rửa người, một giờ là rửa không sạch sẽ...

Tuy nhiên bên ngoài nhìn qua trong suốt sáng long lanh, nhưng Dạ Nguyệt biết, chỉ có chân phải của hắn xương, chánh thức dung nhập Niết Bàn Hoả thành công, tựa như được tạc bằng ngọc lưu ly suốt sáng long lanh, trông hết sức thần kỳ.

Mà dừng lại nguyên nhân, không phải là bởi vì Địa Tâm Thối Thể Dịch năng lượng không đủ.

Trên thực tế, một ngày một đêm qua thối luyện, chỉ tiêu hao một phần nhỏ Địa Tâm Thối Thể Dịch mà thôi.

Niết Bàn Thể! Đó là cách phóng thích toàn bộ năng lượng Niết Bàn Hoả ra ngoài, sau đó lại dung nhập bên trong mỗi một tấc làn da, huyết nhục, xương cốt không bỏ sót chỗ nào..

Điều này yêu cầu khả năng khống chế Niết Bàn Hoả gần như đến mức cực hạn.

Lại tăng thêm nhục thân tại Niết Bàn Hoả cùng Địa Tâm Thối Thể Dịch đồng thời ở bên trong song trọng dưới.

Quá đau khổ! Không phải người bình thường có thể chịu được.

May ra, một lần làm không được, không quan trọng.

"Cái này Niết Bàn Hoả thật mẹ nó không phải người có thể thừa nhận được...". Dạ Nguyệt lắc đầu.

Chánh thức duy nhất một lần luyện thành Niết Bàn Thể xong, Dạ Nguyệt cảm giác rất không có khả năng, chỉ có thể chậm rãi gia tăng tu luyện.

Bất quá chờ toàn thân tu luyện thành công Niết Bàn Thể xong, một cơ thể mới ẩn chưa Niết Bàn Hoả bên trong, hơn nữa đạt tới chân chính tịnh minh lưu ly chi thân, toàn thân không dính không một chút tạp chất, sợ là Đường Tăng thịt cấp bậc kia a?

Cái gì thủy hỏa bất xâm, bách độc bất xâm cảm giác hẳn là chút lòng thành a!

Hắn cảm giác vô cùng kỳ quái, Hiên Viên Đế Phượng Quyết tầng thứ ba điểm này, tựa hồ vô cùng không hợp lý.

Hắn đối với thân thể của mình rất có lòng tin, lấy cường độ thân thể của mình, dạng này tu luyện, cũng chỉ mấy vài tháng là có thể tu luyện thành công Niết Bàn Thể, đâu cần phải mất 20-30 năm thời gian lâu như vậy.

Dạ Nguyệt đương nhiên không biết, Từ Phúc chỉ là cơ thể chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, đâu thể chịu được Niết Bàn Hoả mạnh mẽ như vậy.

Cho dù người tu luyện ra Niết Bàn Hoả nhưng so với cơ thể con người, thì cơ thể vẫn quá yếu ớt nên dùng Niết Bàn Hoả để thay đổi thể chất của mình, cũng phải cận thận từng ly tùng tí.

Hơn nữa Từ Phúc tu luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết  tầng thứ ba, cũng không có thiên tài địa bảo quý hiếm như Địa Tâm Thối Thể Dịch.

Chỉ có thể sử dụng các loại dược liệu cực hàn nhằm điều hoà nhiệt độ của Niết Bàn Hoả xuống thấp nhất, để cho cơ thể có thể chịu được.

Mà lại thời gian dùng Niết Bàn Hoả dung nhập vào bên trong thân thể cũng gần như chỉ là Dạ Nguyệt 1⁄5 đến 1⁄3.

Đây mới là Từ Phúc đủ khả năng tiếp nhận nhiệt lượng cùng cường độ.

Từ Phúc sẽ từng bước từng bước tới, tại tu luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết tầng thứ ba mấy năm thậm chí trong chục năm, chậm rãi đề cao dược vật số lượng cùng thời gian Niết Bàn Hoả dung nhập bên trong cơ thể, tiến hành theo chất lượng.

Đến cuối cùng, 20-30 năm tự nhiên có thể đã nhận lấy.

Mà Dạ Nguyệt không có kinh nghiệm, vừa lên tới cứ như vậy, cũng may mắn là hắn, đổi người khác đã sớm bị đốt thành tro bụi rồi.