Chương 8: Tự tìm đường chết

Thành đông, trong phòng luyện đan của Diệp Hàng, Lục Nhi trừng to mắt nhìn viên thuốc đen láy trong tay Diệp Viễn, kêu lên:

“Oa, thiếu gia, từ khi nào thì ngươi trở nên lợi hại như vậy?”

Diệp Viễn cười bóp bóp chiếc mũi phấn nộn của Lục Nhi, giận dỗi nói: “Thiếu gia nhà ngươi lúc nào thì không lợi hại cơ chứ?”.

Thực ra Diệp Viễn chỉ đùa một chút, ai ngờ Lục Nhi lại nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: “A! Lúc trước người khác luôn nói thiếu gia không tốt nhưng không hiểu tại sao, ta lại cảm thấy thiếu gia rất tốt. Chỉ là, thiếu gia bây giờ so với lúc trước lợi hại hơn nhiều. Đúng rồi, viên thuốc này dùng để làm gì vậy?”

Trọng sinh hơn một ngày, Lục Nhi đã biến thành người thân cận nhất của Diệp Viễn, cũng không có cái gì phải giấu giếm: “Đây là độc dược, loại này rất lợi hại.”

Lục Nhi dường như là bị kinh sợ, kinh ngạc nói: “Hả? Thiếu gia luyện cái này để làm gì?”

Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là làm cho người khác rồi.”

Lục Nhi lại suy tư một lát, nghiêm mặt nói: "Ta hiểu rồi, thiếu gia luyện độc dược này nhất định là để cho người xấu ăn.”

Diệp Viễn cười ha ha nói: “Đi, người xấu chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta đi đến nơi này chờ hắn nào.”

Hai người mới vừa vào phòng, thì có hạ nhân đến bẩm báo, một người mặt đầy máu đang đứng trước phủ cầu kiến, Diệp Viễn ra lệnh hắn đem người kia mang đến.

Nghiêng người, hạ nhân dẫn Lưu An mặt đầy thảm thương đi tới chỗ Diệp Viễn.

Lưu An vừa thấy Diệp Viễn, lập tức chạy tới ôm lấy chân Diệp Viễn, khóc lóc nói: “Diệp thiếu gia, cầu xin ngươi nương tay cho, cứu ta với. Ta với ngươi trước nay không thù không oán, cần gì phải đẩy ta vào chỗ chết chứ!”

Diệp Viễn mặt đầy khinh bỉ, một cước đạp hắn ra xa, ngồi xuống nói: “Trước nay không thù không oán? Ngươi thật sự cho rằng ta là người ngu hay sao? Hộ Tâm Đan của Diệp gia chúng ta dù là có nhiều chăng đi nữa, cũng sẽ không lấy ra cho chó ăn. Ngươi là tự mình thành thật khai báo đổi lấy giải dược, hay là chuẩn bị mất mạng, ngươi tự lựa chọn đi.”

Bị Diệp Viễn một cước đá văng, Lưu An không còn chút sức phản kháng nào, liền lăn một vòng bò trở về, chẳng qua là lần này không dám ôm bắp đùi Diệp Viễn. Diệp Viễn dù gì cũng chỉ là Nguyên Khí Cảnh tầng một, một cước này có dồn toàn bộ chân nguyên, cũng không cách nào tạo thành tổn thương gì đối với Lưu An.

Lưu An có thể cùng đường quay lại cắn ngược hay không, Diệp Viễn tự nhiên cũng là không lo lắng, bởi vì chân nguyên của Lưu An dường như đã tan rã, không còn cách nào ngưng tụ.

“Diệp thiếu gia, ta thật không biết ngài nói là có ý gì cả! Ta chỉ là tới Dược Hương Các xem bệnh mà thôi, cho dù có tội, nhưng tội cũng không đáng chết chứ? Ta chỉ là hạng tiểu nhân, cầu xin Diệp thiếu gia khoan dung đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, cứu ta một mạng.”

Lưu An khóc lóc nói.

Diệp Viễn không nói gì, chỉ nhìn gương mặt của Lưu An, nhìn đến nỗi trong lòng Lưu An run lên một trận.

Lúc này, Lưu An vẫn còn ôm một tia may mắn cuối cùng, hy vọng Diệp Viễn chỉ là đang diễn kịch đùa dai. Hắn nghĩ chỉ cần hạ mình cầu xin, hy vọng có thể dụ dỗ Diệp Viễn đem giải dược cho hắn. Thân phận của hắn tuyệt đối không thể để người khác biết được. Nếu bị phát hiện chỉ sợ không sống nổi trong nghề thợ săn yêu thú.

Nhưng mà bị Diệp Viễn dùng loại ánh mắt này nhìn nửa ngày, trái tim của Lưu An dần dần chìm vào đáy cốc.

Diệp Viễn nhìn Lưu An, bỗng nhiên cười lên, cười đến nỗi đáy lòng của hắn cũng đóng băng.

“ Diệp. . . Diệp thiếu gia”.

“Ha ha, không nói cũng chẳng sao, cái ta có chính là thời gian, nhưng ngươi thì không. Ngươi bây giờ có phải cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, cả người giống như là muốn thiêu đốt? Đây chỉ là khởi đầu, sau một hồi da của ngươi sẽ không chịu nổi, nứt ra từng khúc, cuối cùng cả người sẽ. . . ‘Phanh’ một tiếng giống như dưa hấu nổ”.

Diệp Viễn vừa nói, còn khoa tay múa chân mô tả làm cả người Lưu An cũng run một cái, phảng phất như người của hắn sắp nổ theo cái khoa tay kia của Diệp Viễn vậy.

Lưu An không ôm tâm lý may mắn nữa rồi, nhất định Diệp Viễn đã nhìn ra được cái gì đó.

Nghĩ tới đây, nội tâm của Lưu An chợt bình tĩnh lại, đây là bản năng của một thợ săn yêu thú. Hắn vốn là người vô cùng âm hiểm xảo trá, vừa chuyển tâm tư, đã nghĩ ra một ý.

Nhìn dưới loại tình huống này, muốn như trước cũng không thể được, hắn quyết định thoái thác toàn bộ. Chỉ cần lừa gạt được giải dược trong tay của Diệp Viễn, hắn lập tức đem Diệp Viễn cùng tiểu cô nương này giết chết, sau đó trốn đi nơi khác.

Lưu An cũng là người quyết đoán, một khi suy tính, sẽ không tiếp tục trì hoãn. Chẳng qua là hắn đương nhiên sẽ không để ý nghĩ này bộc lộ ra ngoài, mà là tiếp tục duy trì bộ dạng thô bỉ mà vô liêm sỉ, dùng để đánh lạc hướng Diệp Viễn.

Lưu An cuống quít dập đầu, trong miệng không ngừng nói: “Diệp thiếu gia, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi. Ngài có hỏa nhãn kim tinh, chuyện gì cũng không lừa được ngài. Ta đồng ý đem tất cả mọi chuyện nói cho Diệp thiếu gia, chỉ cầu Diệp thiếu gia tha cho tiểu nhân một mạng.”

Diệp Viễn hình như đối với biểu hiện của Lưu An vô cùng hài lòng, cười nói: “Vậy phải xem chuyện ngươi muốn nói với ta có giá trị hay không, nếu quả như thật có giá trị, bổn thiếu tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi”.

Lưu An nghe xong mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên là được nuông chiều từ bé, cho hắn một chút đường mật hắn đã bị lừa. Lập tức cũng không do dự, đem toàn bộ sự việc nói thẳng ra.

Chuyện cùng Diệp Viễn dự đoán không sai biệt lắm, tráng hán kia đầu tiên là đi qua mấy tiệm đan dược, có thể nhận định được là độc Thất Sát Lưu Vân Mãng nhưng lại không có cách chữa.

Đừng xem Tiền Diểu ở trước mặt Diệp Viễn chẳng là cái thá gì, nhưng ở Tần quốc lại là một đại nhân vật có tên tuổi. Hắn có thể nhìn ra và chữa trị độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, không có nghĩa là người khác cũng làm được. Cũng may những người đó đều không trị được, nếu không tráng hán kia đã sớm bỏ mạng.

Bất đắc dĩ, tráng hán kia đã đến Tinh Túy Lâu trước. Thật trùng hợp, lâu chủ Túy Tinh Lâu - Vạn Đông Hải lại ở đó, hơn nữa đã nhìn qua tình trạnh của vị tráng hán này.

Thật ra y sư của Túy Tinh Lâu cùng Tiền Diểu tìm ra căn nguyên bệnh không khác nhau là mấy. Cũng may Vạn Đông Hải kịp thời ngăn lại, mời cao nhân khác.

Tần quốc này ngoại trừ Túy Tinh Lâu ra thì chính là Dược Hương Các, tráng hán này đương nhiên sẽ đi Dược Hương Các tìm vận may. Vạn Đông Hải sao có thể không nhìn ra điều bất ổn, cũng giống như Diệp Hàng, đối với độc này căn bản là không có biện pháp, cũng không biết cách giải.

Hiểu rõ Diệp Hàng nhất có lẽ chính là địch nhân của ông - Vạn Đông Hải, hắn biết chắc Diệp Hàng cũng không giải được loại độc này, vì vậy phái Lưu An trà trộn vào hàng ngũ xem bệnh, chờ cơ hội ở cháy nhà hôi của, bôi xấu danh tiếng của Dược Hương Các. Nếu như cuối cùng ầm ĩ không cách nào khống chế được, có thể xúi giục thợ săn yêu thú đạp nát bảng hiệu Dược Hương Các.

Nếu như hủy không được Dược Hương Các, cũng có thể để cho danh tiếng của Dược Hương Các bị tổn hại nặng nề, cũng như không còn năng lực cạnh tranh với Tinh Túy Lâu nữa.

Lưu An cũng là mới vừa về Tần quốc, trên người còn bị thương, hơn nữa hắn là người cơ trí, làm chuyện thực quá thích hợp đi.

Vốn là tất cả mọi chuyện đều dựa theo dự tính của Vạn Đông Hải, ai biết nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Diệp Viễn dĩ nhiên đánh bậy đánh bạ lại biết giải loại độc này, để cho kế hoạch của Lưu An căn bản là không có cách nào phát huy.

"Hà hà, quả nhiên là Vạn Đông Hải, khá khen cho một chiêu gắp lửa bỏ tay người." Diệp Viễn cười lạnh nói.

Vạn Đông Hải này cùng phụ thân luôn là sống chết đối đầu, đều là đại Đan sư, ở quốc đô đều có địa vị vô cùng quan trọng. Chỉ là không giống với Diệp Hàng, Vạn Đông Hải là một người âm hiểm, không chừa thủ đoạn nào.

Diệp Viễn đối với Vạn Đông Hải tất nhiên không xa lạ gì, Diệp Viễn của trước kia mặc dù không đủ tư cách làm đối thủ của Vạn Đông Hải, nhưng lại là đối thủ của con trai của Vạn Đông Hải - Vạn Uyên.

Tất nhiên, cái gọi là đối thủ, chẳng qua là Vạn Uyên khi dễ Diệp Viễn, mà Diệp Viễn lại vốn không có khả năng đánh trả. Vạn Uyên mặc dù cũng là kẻ quần là áo lụa, nhưng võ học đan học đều hết sức xuất sắc, chẳng những đã đạt tới cảnh giới Nguyên Khí tầng tám, trên con đường đan dược cũng đã trở thành đan đồ.

Cho dù ở học viện Đan Võ nhân tài nhiều như sao, Vạn Uyên cũng là một nhân tài trong số đó. Nếu đem ra so sánh, Diệp Viễn căn bản xách giày cho hắn cũng không xứng.

Thật ra chuyện Diệp Viễn bị trúng độc, hắn lấy trí nhớ trước kia suy đoán một chút, tám phần là do Vạn Uyên giở trò quỷ ở sau lưng.

Được, rất tốt! Thù cũ chưa tính, lại thêm thù mới, hai cha con Vạn gia này, món nợ này ta từ từ tính với các ngươi. Diệp Viễn cười lạnh trong lòng.

“Diệp. . . Diệp thiếu gia, lời nên nói ta cũng nói rồi, điều không nên ta cũng nói hết rồi, người xem. . .” Lưu An yếu ớt nói.

Mới vừa rồi, ngay cả chuyện hắn là thuộc hạ dưới trướng của Tinh Túy Lâu hắn cũng nói ra chỉ vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Diệp Viễn, lừa lấy giải dược.

Diệp Viễn hài lòng gật đầu, móc ra viên thuốc vừa mới luyện chế, ném cho Lưu An nói: “Không tồi, biểu hiện của ngươi rất tốt, viên giải dược này là phần thưởng cho ngươi”.

Lưu An nhận lấy "giải dược", nhất thời mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi liền nuốt xuống, lập tức ngồi luyện hóa giải dược lực.

Quả nhiên, thuốc này vào vào trong bụng tan ra, hắn vốn là chân nguyên đình trệ bắt đầu lưu chuyển. Hắn đột nhiên mở mắt, giống như báo săn mồi vọt ra ngoài, biến chưởng thành trảo, hướng cổ họng Diệp Viễn đánh tới.

“A! Thiếu gia!” Lục Nhi một bên hét lên một tiếng, không chút suy nghĩ liền nhảy đến trước người Diệp Viễn.

Một trảo này ác liệt dị thường, mang theo cái loại khí thế cường đại, đối phó với tên yếu ớt Diệp Viễn này, tuyệt đối không thể thất thủ.

Nhưng mà, một trảo này cách phía trước cổ họng của Lục Nhi ba tấc thì dừng lại. Tiếp đó, Lưu An đứng không nổi, co quắp trên đất, biểu hiện trên mặt thống khổ đến vặn vẹo.

Diệp Viễn kéo Lục Nhi ra sau lưng, thương hại nhìn Lưu An trên mặt đất, cười lạnh nói: “Cái này gọi là làm bậy thì khó sống. Ngươi nếu là không động ý đồ xấu, độc Thốn Tâm Liệt này còn sẽ không sớm phát tác như vậy, ngươi hết lần này tới lần khác cất giấu tâm tư ác độc, đành phải để ngươi chịu nhiều đau khổ rồi."

“Tại. . . Tại sao. . .” Lưu An một bên co quắp, một bên từ trong hàm răng thốt ra.

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Phải chăng ngươi nghĩ rằng tại Dược Hương Các ta đưa cho ngươi độc dược? Thật ra đó thực sự là Hộ Tâm Đan. Chẳng qua viên thuốc trải qua quá trình tinh luyện nhiều lần, tự nhiên tính chất cũng mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Thất khiếu chảy máu do chân nguyên của ngươi không được tốt, chẳng qua chỉ là một ít tác dụng phụ thôi, đối với thân thể của ngươi cũng không đáng ngại. Đợi một lúc cơ thể ngươi thích nghi với đan dược, ngươi chẳng những không có chuyện gì, ngược lại võ đạo còn có khả năng tiến thêm một bậc. Nhưng thứ ngươi vừa ăn vào, lại là độc đan Thốn Tâm Liệt, hơn nữa độc tính lại cực mạnh. Người uống vào, mỗi ngày ba canh giờ ngươi phải chịu đựng nỗi khổ lục phủ ngũ tạng như bị đứt từng khúc, lần sau lại càng mãnh liệt hơn lần trước cho đến lúc chết”.

Lời nói của Diệp Viễn truyền vào trong tai của Lưu An, làm cho thân thể của hắn càng co quắp hơn