Chương 50: Tay trái vẽ tròn tay phải vẽ vuông

Muốn nói về luyện võ, Diệp Viễn còn có thể khiêm tốn một chút.

Nhưng là luyện đan thì Diệp Viễn thật sự không biết làm thế nào để khiêm tốn.

Có thể nói, kiếp trước của Diệp Viễn mỗi giây mỗi phút đều tiếp xúc với luyện đan, cho nên đã quá quen thuộc với dược liệu và đan dược.

Cảm giác quen thuộc đó đã khắc sâu vào xương cốt, dù cho hắn đã thay đổi thân thể thì cái cảm giác quen thuộc phát ra từ linh hồn cũng có thể khiến cho cả cơ thể tạo ra cử động thích hợp nhất.

Vốn dĩ Diệp Viễn cũng muốn điệu thấp một chút thế nhưng cứ đụng đến những dược liệu kia, hắn sẽ không tự chủ được mà đi điều chế thuốc và tinh luyện thuốc phôi.

Người khác đối với phân lượng của dược liệu e rằng còn nơm nớp lo sợ, không dám để xảy ra bất kỳ sơ hở nào, nhưng mà Diệp Viễn chỉ cần tiện tay bốc một chút, phân lượng của dược liệu chắc chắn không thiếu phân nào.

Đó là khả năng do hàng tỷ thao tác lặp đi lặp lại mà có được, khó người nào có thể học theo.

Phong Nhược Tình ngơ ngác nhìn Diệp Viễn, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tinh luyện đan dược cấp một, liền. . . . . Đơn giản như vậy sao?

“Ngươi. . . . . . Ngươi tự tiện, ta. . . . . . ta đến tĩnh thất nhập định!” Nói xong, Phong Nhược Tình quay người bước vào phòng.

Lần nhập định này kéo dài hai canh giờ, dài hơn rất nhiều so với dự tính lúc trước.

Phong Nhược Tình có chút hỗn độn, thật lâu mà vẫn không nhập định được, mãi tới một canh giờ sau, nàng mới mới miễn cưỡng loại bỏ được tạp niệm, tiến vào trạng thái tâm tĩnh như nước.

Bước ra từ tĩnh thất, Phong Nhược Tình lấy lại thái độ cao lãnh như trước, đi đến trước Hồng Liên đỉnh, lạnh lùng phân phó: “Mang thuốc phôi tới đây, mở lò, luyện đan!”

Diệp Viễn cũng không lãng phí hai canh giờ này, liên tục ngồi đả tọa luyện công.

So với kiếp trước thì Diệp Viễn của hiện tại chăm chỉ hơn nhiều

Diệp Viễn đã từng là đan đế nên hắn biết tu luyện không có đường tắt, dù cho tư chất tốt cỡ nào thì cũng chỉ có một cách duy nhất đó là không ngừng chăm chỉ tu luyện.

Nghe xong lời phân phó của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn cầm lấy hai lọ thuốc được làm bằng ngọc đựng thuốc phôi đưa cho nàng , sau đó tự mình chuẩn bị nổi lửa mở lò.

Phong Nhược Tình hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Viễn, nàng vốn chuẩn bị mở miệng phân phó việc làm cho Diệp Viễn, ai mà biết Diệp Viễn xe nhẹ đường quen bắt đầu làm những việc mà trợ thủ phải làm.

Phòng luyện đan của học viện Đan Võ được xây ở trên địa mạch, dẫn địa hỏa để luyện đan.

Phương thức luyện đan này chỉ áp dụng cho đan dược cấp thấp, đan dược cấp cao phải dùng thiên địa mồi lửa. Có điều Diệp Viễn không còn xa lạ đối với phương thức luyện đan này.

Mở ra hỏa van, ngọn lửa từ dưới nền đất bốc lên nóng rực, trong phòng luyện đan đột nhiên ấm lên.

Mặc dù Địa hỏa không bằng Thiên Địa hỏa, nhưng trong số phàm hỏa thì nó không tầm thường chút nào, dùng nó để luyện chế một cấp đan dược là quá dư sức.

Diệp Viễn nhanh chóng dùng hai tay niệm thần chú, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên ngọn lửa, ngọn lửa kia ngay lập tức ngoan ngoãn như một đứa trẻ, trở nên vô cùng dịu dàng.

Ngay sau đó, hai tay Diệp Viễn đồng nhất, quát khẽ: “Định!”

Địa hỏa này tự động chia làm hai nửa, đốt đều hai bên lò Hồng Liên.

Phong Nhược Tình chứng kiến cảnh tượng này, một lần nữa trong mắt lại hiện lên sự sửng sốt.

Thủ pháp khống hỏa này nàng chưa nghe thấy bao giờ!

Địa hỏa cuồng bạo dị thường, ở phía trên của học viện lại thêm tầng tầng trận pháp mới có thể biến hoá để cho bản thân sử dụng.

Cho dù như vậy, ngọn lửa này cũng không phải người có Nguyên Khí tầng bốn bình thường có thể dễ dàng khống chế nó.

Nhưng Địa hỏa này ở trước mặt Diệp Viễn giống như là thú cưng do chính mình nuôi nấng vậy, Diệp Viễn bảo sao thì nó nghe vậy không dám làm trái.

Có điều bây giờ đã bước vào quá trình luyện đan, Phong Nhược Tình không để ý nhiều mà vội vàng tập trung tinh thần.

Chỉ thấy Phong Nhược Tình một tay niệm thần chú, lòng bàn tay hướng về lò Hồng Liên, nắp lò tự động bay ra.

Một tay khác của nàng duỗi ra, hai viên thuốc phôi ở đằng xa bay vào lò luyện đan.

“Âm Dương Phân Lưu Thuật! Mở!”

Phong Nhược Tình quát nhẹ một tiếng, hai bàn tay ngọc ngà chuyển động như ảo ảnh.

Hiện tại không phải việc của Diệp Viễn, hắn dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phong Nhược Tình không ngừng biến đổi ấn quyết rèn luyện dược phôi, không khỏi khẽ gật đầu.

Nữ nhân này ít nhiều vẫn còn có chút trình độ, xem ra ở Âm Dương Phân Lưu Thuật tốn không ít công phu.

Nhưng Âm Dương Phân Lưu Thuật của nàng cũng chưa luyện thành hoàn toàn, cho nên lúc này thi triển có chút gượng ép, lò đan dược này có vẻ như bị bỏ đi.

Âm Dương Phân Lưu Thuật không dễ dàng luyện thành như thế, trong quá trình luyện chế luyện dược sư cần nhất tâm nhị dụng, một tay thi triển dương tính ấn quyết, một tay thi triển âm tính ấn quyết, hơn nữa phải cùng lúc tiến hành, không được phạm bất cứ sai lầm nào.

Trong quá trình có bất cứ sơ suất nào đều sẽ dẫn đến lò đan dược này biến thành phế đan.

Trình độ hiểu rõ về hồn lực và ấn quyết này đều là thử thách rất lớn đối với tâm sức của luyện dược sư.

Phong Nhược Tình ban đầu thi triển không tệ, nhưng đến lúc luyện chế ở kỳ giữa hiển nhiên là lực không đủ, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi dày đặc, nhìn có vẻ tốn rất nhiều sức lực.

“Phù” một tiếng, một làn khói đen bay ra.

Phế đan. . . . . .

Phong Nhược Tình tức giận đến nỗi giậm chân một cái, nói với Diệp Viễn: “Một lần nữa!”

Diệp Viễn nhìn Phong Nhược Tình một chút nhưng không nói gì, trực tiếp đi điều chế thuốc.

Lần này cuối cùng Phong Nhược Tình cũng nhìn thấy cách Diệp Viễn điều chế thuốc như thế nào, sau đó liền yên lặng không nói gì.

Diệp Viễn bốc một nắm dược liệu này, lại bốc một nắm dược liệu kia, sau đó bỏ tất cả vào bình đựng bằng ngọc rồi giã nát, giống như là qua loa đại khái.

Nhưng Phong Nhược Tình không có cách nào mở miệng mắng người, bởi vì nàng biết, Diệp Viễn tinh luyện ra thuốc phôi, bất kể là chất lượng hay độ chính xác đều tốt hơn nàng rất nhiều.

Rốt cuộc cái tên này làm sao có thể làm được? Lẽ nào tay hắn là lượng khí sao? Làm sao hắn biết những dược liệu kia cần phân lượng bao nhiêu?

Cách điều chế thuốc của Diệp Viễn thật sự là quá tùy ý. . . . . .

Nhìn thấy ánh mắt phong Nhược Tình, Diệp Viễn vội ho một tiếng, lúng túng cười nói: “Cái này. . . . . gia đình có truyền thống, ngươi cũng biết phụ thân ta là đại đan sư, từ nhỏ ta đã bị ép học, ha ha. . . . . . Ha ha.”

Phong Nhược Tình trừng mắt nhìn Diệp Viễn một lúc, tin ngươi mới là lạ!

Có điều nàng cũng biết Diệp Viễn không thể nói lời thật lòng cho nàng biết, hỏi cũng như không hỏi.

Nửa canh giờ sau, một lần nữa Diệp Viễn điều chế được thuốc phôi.

Phong Nhược Tình nuốt vào một viên Hồi Khí đan cấp hai rồi ngồi tĩnh tọa một hồi, nguyên lực gần như hoàn toàn khôi phục.

Diệp Viễn nhìn cảnh này âm thầm tặc lưỡi, rốt cuộc phong Nhược Tình này có lai lịch như thế nào?

Hồi Khí Đan cấp hai trong mắt Diệp Viễn không là cái gì, thế nhưng ở Tần Quốc nó không phải thứ tầm thường, giá cả rất quý.

Phong Nhược Tình tiện tay lấy một viên ra rồi bỏ vào miệng, không chớp mắt

Còn Hồng Liên đỉnh kia tuyệt đối được xem như dược đỉnh cao cấp ở Tần quốc, người bình thường không thể nào có được.

Xem ra sau lưng Phong Nhược Tình có một hậu thuẫn rất lớn nhỉ!

Lần thứ hai luyện tập Âm Dương Phân Lưu Thuật, kết cục vẫn thất bại.

Sau đó là lần thứ ba, lần thứ bốn, không có một lần nào thành công.

Về cơ bản thời kì luyện đan sau , thuốc phôi đều biến thành một làn khói đen, trở thành phế đan.

Phong Nhược Tình càng ngày càng ủ rũ, hơn nữa nàng biết nàng có thể chống đỡ được tới kì cuối, là bởi vì dược phôi của Diệp Viễn luyện chế và kết quả của khống hỏa, nếu không thì ngay cả kì cuối nàng cũng không chống đỡ nổi.

Âm Dương Phân Lưu Thuật đáng chết này rốt cuộc làm sao để luyện thành đây?

“Thêm lần nữa!” Tuy có Hồi Khí đan cấp hai hồi phục nguyên lực, thế nhưng cả ngày đều dùng để luyện đan như thế Phong Nhược Tình thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi.

Diệp Viễn lại nhìn phong Nhược Tình một chút, trong lòng có chút rối rắm.

“Nhìn cái gì ? Còn không mau đi điều chế thuốc đi!” Phong Nhược Tình tức giận nói.

Diệp Viễn không đi điều chế thuốc mà thở dài đi tới bên cạnh bàn cầm lấy một tờ giấy và hai cái bút.

Phong Nhược Tình có chút ngạc nhiên không biết Diệp Viễn lấy giấy bút làm gì thế là bèn đi theo hắn.

Nhưng nàng thấy tay trái và tay phải của Diệp Viễn đều cầm một cái bút, sau đó đồng thời cả hai tay đều vẽ lên giấy, tay trái vẽ hình tròn tay phải vẽ hình vuông.

“Đừng luyện nữa, người luyện như vậy là không thể nào thành công được đâu, người luyện xong cái này đi rồi nói tiếp.”

Nói xong, Diệp Viễn đưa hai cái bút cho Phong Nhược Tình.