Chương 5: Phun máu!

“Nói hươu nói vượn! Cái gì mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng, căn bản là chưa từng nghe qua. Ngươi bịa đặt ra con yêu thú đó là để lừa gạt ai hả?”

Danh tiếng của Tiền Diểu ở Tần quốc cũng được tính là người có thành tựu trong giới đan đạo, đối với yêu thú tự nhiên cũng có nghiên cứu. Cái gì mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng, căn bản là hắn chưa từng nghe qua.

Ngay cả hắn đều chưa từng nghe qua, huống chi là tên tiểu tử vô dụng, lỗ mãng Diệp Viễn này.

“Diệp thiếu gia, ngươi đây không chỉ là đang sỉ nhục Tiền đại sư và ta, mà còn sỉ nhục đội săn yêu thú của chúng ta! Chúng ta chính là hàng ngày kiếm sống trong móng vuốt của yêu thú, đối với yêu thú cực kì hiểu biết, ta săn giết yêu thú nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe cái gì gọi là Thất Sắc Lưu Vân Mãng.”

Lúc này, tráng hán càng cho rằng Diệp Viễn muốn kiếm chuyện, đây là muốn mưu hại tính mạng của hắn rồi, cho nên những lời nói ra đều không có chút khách khí, không chừa lại chút mặt mũi nào cho Diệp Viễn.

Tiểu nhân có tính cách của tiểu nhân, vị tráng hán này nhìn thì thô lỗ, nhưng không đến mức ngu xuẩn. Sinh mạng của hắn là do Tiền Diểu cứu về, không muốn đắc tội với Tiền Diểu, thế là đem bản thân hắn và Tiền Diểu buộc lại với nhau, thậm chí còn lấy đội thợ săn yêu thú ra để so sánh chính là muốn để Diệp Viễn thấy khó mà lui.

Cho dù Diệp Viễn không từ bỏ thì Diệp gia cũng phải nể mấy phần mà không đắc tội với quần thể thợ săn yêu thú này.

Không ít người đến đây đều là thợ săn yêu thú, nghe được lời này thì lập tức tức giận.

Phải đó! Thất Sắc Lưu Vân Mãng cái gì, căn bản là chưa từng nghe qua.

“Tên tiểu tử này, thật khiến cho Diệp các chủ mất mặt, ta thấy Diệp gia cũng là hết thời rồi, không hơn được Túy Tinh Lâu. Còn cái gì mà Thất Sắc Lưu Vân Mãng, ta ở trong rừng sâu diệt yêu thú cũng sắp ba mươi năm rồi, cũng chưa từng nghe đến tên yêu thú này.”

“Thôi, thôi, chúng ta đi Túy Tinh Lâu thôi. Hay cho Dược Hương Các, dĩ nhiên bị một tên tiểu tử làm cho chướng khí mịt mù.”

Diệp Viễn vẫn đứng ở đó không nói gì, điều này đối với hắn rất quen thuộc. Tiền Diểu quả là có chút khó tin. Nếu như thường ngày làm như vậy, tiểu tử Diệp Viễn này sớm đã chửi ầm lên, hiện tại lại như người không có chuyện gì như thế, phảng phất như những bệnh nhân kia không phải đang chửi hắn vậy.

Song hôm nay Diệp Viễn đem mặt mũi của hắn làm mất sạch, đến chỗ nào nói đạo lý hắn cũng không sợ, để tiểu tử này ăn quả đắng cũng tốt, mà lại cứ tiếp tục như vậy, gia nghiệp của lão Diệp cũng bị kéo xuống, sớm muộn gì cũng táng gia bại sản dưới tay tiểu tử này.

Ánh mắt của Diệp Viễn từ từ chuyển đến đám người náo nhiệt kia, bộ mặt của vài người thích náo nhiệt đó cũng quét qua. Những người đó vốn là vô cùng đắc ý, nhưng không biết vì sao, phàm là sau khi cùng Diệp Viễn mặt đối mặt, cả người đều có một cảm giác như rơi vào hầm băng.

Mà ánh mắt của Diệp Viễn cuối cùng quét đến người đầu tiên kích động đám người đi Túy Tinh Lâu, người đó đang biểu hiện rất vui vẻ, chớp mắt bị một đạo sát ý lẫm liệt phong tỏa cơ thể, biểu hiện trên khuôn mặt cứng lại, quái dị không nói ra lời.

Đó là một người trung niên vô cùng hung hãn, cũng là một thợ săn yêu thú. Những người quen biết hắn đều gọi hắn là Lưu An, nhưng không biết hắn là thuộc hạ của Túy Tinh Lâu, ẩn nấp dưới danh nghĩa thợ săn yêu thú. Hễ ở trong rừng phát hiện ra đồ vật gì quý giá, hắn sẽ giết người cướp của, sau đó chuyển về Túy Tinh Lâu.

Mà Túy Tinh Lâu, chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Dược Hương Các ở Tần quốc.

Bỗng nhiên, trong phòng vốn huyên náo tự nhiên lạnh xuống. Nhất thời yên tĩnh yên tĩnh đến đáng sợ.

Lưu An bị Diệp Viễn nhìn đến cả người run rẩy, thầm nghĩ đây là sao? Tiểu tử Diệp Viễn này rõ ràng chỉ có thực lực của Nguyên Khí Cảnh tầng một, còn hắn đã là Nguyên Khí Cảnh tầng tám, một tay thì có thể bóp chết Diệp Viễn, sao lại có thể nảy sinh cảm giác sợ hãi đối thủ, bản thân ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thực lực của Diệp Viễn phàm là người thường dường như đều có thể nhìn ra cảnh giới của hắn, một tên tiểu tử yếu ớt, sao lại tạo cho người ta cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy?

Lưu An cảm thấy cái này nhất định là ảo giác, nhưng sự yên tĩnh trong phòng khách như nhắc nhở hắn đây không phải là ảo giác.

Loại áp bức này khiến hắn cực kỳ khó chịu, khiến hắn cực độ muốn đánh bay cái loại trạng thái trước mắt. Nguyên Khí Cảnh tầng tám bị ánh mắt của Nguyên Khí Cảnh tầng một áp chế không nói nên lời, đây chẳng khác nào là trò cười cả!

Lưu An quyết định đánh vỡ không khí quỷ dị này, hắn gằn giọng, đang chuyển bị lên tiếng thì ánh mắt của Diệp Viễn dừng lại trên người hắn đã rời đi chỗ khác…

“Thất Sắc Lưu Vân Mãng và Thất Sát Lưu Vân Mãng chỉ khác một chữ, lại là hai loại yêu thú có thuộc tính hoàn toàn không giống nhau...”

Ngay lúc này, Diệp Viễn mở lời.

“Phốc……”

Diệp Viễn vừa nói một nửa, lại bị một tiếng động nhỏ vang lên làm cho ngắt quãng.

Tiếng động nhỏ này phát ra từ phía Lưu An, miệng hắn phun ra một ít máu, văng vào không ít những người đứng cạnh.

Hắn một mực muốn nói, lại bị Diệp Viễn đúng lúc thi triển áp lực lên người hắn, ngực giống như bị búa tạ đánh trúng một nửa. Lại thêm trên người hắn vốn có chút thương tích, trực tiếp phun ra một ít máu, lúc này vết thương lại càng thêm nặng.

“Thiếu gia, người này dường như bị thương rất nặng, hay là trước tiên để Tiền đại sư chữa trị cho hắn một chút đã.”

Lúc này Lục Nhi đang kéo y phục của Diệp Viễn, đồng tình nói.

Trên mặt Diệp Viễn lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui, thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật hiểu chuyện.

“Vị tráng hán này xem ra thương thế không đến nỗi nghiêm trọng, Hộ Tâm Đan nổi danh của Dược Hương Các chúng ta, cầm lấy một viên đưa cho hắn phục hồi thương thế là được rồi”.

Trên mặt Diệp Viễn nở một nụ cười nhìn Lưu An nói.

Lục nhi thấy dáng vẻ có chút dọa người của Lưu An, không đợi Diệp Viễn phân phó liền nhanh chóng đi lấy đan dược.

“Không, không cần, còn... còn có nhiều người xếp trước chứ, chen... chen ngang không tốt”.

Lưu An chột dạ nói.

“Làm thế sao được, ta biết ngươi không tin ta, lẽ nào ngươi không tin danh dự của Dược Hương Các? Danh tiếng của Hộ Tâm Đan mọi người đều biết, chữa thương cho ngươi hẳn là không có vấn đề gì”.

Diệp Viễn vô cùng thân thiết nói.

Hắn nói xong, ngay cả Tiền Diểu cũng gật đầu nói: “Không sai, lời của tiểu Viễn vừa nói rất đúng, thương thế của ngươi không nặng, nhưng để lâu cũng không phải là chuyện tốt, vừa hay Hộ Tâm Đan có thể điều trị thương thế của ngươi”.

Thật ra vừa nãy ánh mắt của Diệp Viễn dùng lại ở vài người một chút, chỉ là thời gian dừng lại trên người Lưu An dài hơn một xíu, người khác căn bản là không cách nào cảm nhận được, cho nên không phát hiện ra Lưu An có chỗ nào bất ổn.

Diệp Viễn quan tâm Lưu An, tuy không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng chữa bệnh cứu người là điều cấp bách không có gì là sai.

Rất nhanh Lục Nhi đã mang Hộ Tâm Đan đến.

“Thiếu gia, đây..”

Lục Nhi đưa viên đan dược cho Diệp Viễn.

Diệp Viễn chuyển mình tiếp lấy viên đan, sờ đầu Lục Nhi, cười nói: “Vất vả cho muội rồi”.

“Không vất vả.”

Lục Nhi lắc đầu nhè nhẹ.

Lúc này Diệp Viễn đưa lưng về phía mọi người, những người khác căn bản không chú ý tới động tác trên tay của hắn, Lục Nhi cũng không phát hiện ra.

Nếu như có người chú ý tới Diệp Viễn lúc này cầm lấy đan dược trong tay, sẽ phát hiện viên đan dược kia không phải là bị hắn cầm trong tay, mà là lơ lửng tại trong bàn tay.

Nói xong với Lục Nhi, Diệp Viễn mới chuyển người, đi đến trước mặt Lưu An, đưa đan dược cho hắn: “Nhanh lấy đan dược trị thương đi.”

Lưu An nhận lấy Hộ Tâm Đan, sắc mặt lại biến đổi phức tạp, tiểu tử này lẽ nào thật là phát hiện ra cái gì rồi hay sao? Cho dù như thế nào, tiểu tử này cũng không phải loại lương thiện, vậy mà lại còn biết quan tâm đến người khác?

Lúc Lưu An đang bất an, ánh mắt quét đến Tiền Diểu ở một bên, lập tức tiến lên nghĩa chính ngôn từ nói: “Tiền đại sư, không phải là tại hạ nhỏ mọn, mà là Diệp thiếu gia danh tiếng thật sự là không ra gì. Nói thật, viên đan dược này ta không yên tâm, xin đại dược sư làm chủ cho ta!”

Hắn nói câu này, tất cả mọi người là gật đầu rối rít, nhưng Lục Nhi lại không nhịn được nói: “Ngươi người này thật là quá quắt, lại không biết lòng tốt của thiếu gia? Thiếu gia nhà chúng ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại hoài nghi hắn.”.

“Hừ! Thiếu gia nhà các ngươi là loại người gì chẳng nhẽ mọi người ở đây còn không hiểu, hoài nghi hắn chẳng lẽ là sai sao?”

Lúc này Lưu An cũng tức giận, chính là một lòng không chịu dùng đan dược trị thương.

Tiền Diểu nhìn Diệp Viễn một cái, phát hiện Diệp Viễn rất bình tĩnh, cũng không có vì vậy mà tức giận, trong lòng càng là hoài nghi.

Hắn lại liếc nhìn đan dược trong tay Lưu An, lấy quan sát kỹ một phen, lại ngửi một cái, mở miệng nói: “Đây chính là Hộ Tâm Đan của chúng ta, cũng không có chỗ nào không ổn. Hơn nữa Hộ Tâm đan này là của Dược Hương Các làm ra, hiển nhiên chất lượng rất tốt, phẩm cấp tốt hơn so với bình thường. Không phải ta bắt ép ngươi ăn Hộ Tâm Đan này, mà là bây giờ thương thế của ngươi không nhẹ, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tu hành về sau, ta khuyên ngươi nên dùng viên Hộ Tâm đan này đi.”

Lưu An thật sự có chút bối rối, chẳng lẽ là mình đa nghi ư? Diệp Viễn tiểu tử này nghe nói vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng lẽ hắn đổi tính rồi hả?

Dược sư Tiền Diểu này là người ngay thẳng, không thể nào gạt người được. Nghĩ đến đây, Lưu An một mặt nói cám ơn, một mặt đem Hộ Tâm Đan nuốt xuống.