Tại học viện Đan Võ, Phong Nhược Tình từ xưa tới nay đều là tồn tại trong ngưỡng vọng của mọi người.
Nàng đến dạy dược lý, đương nhiên là bởi vì trình độ về mặt dược lý của nàng tương đối cao
Cho dù Phong Nhược Tình của bây giờ cũng không dám nói hiểu rõ Đại Cương Thảo, càng không nói đến cả quyển Thảo Mộc Cương Mục. Cái đó ngay cả đan đế cũng phải dốc lòng nghiên cứu bản mẫu.
Nhưng bây giờ, tên tiểu tử trước mắt nàng ngay cả đan đồ cũng không phải vậy mà lại nói Đại Cương Thảo Mộc đơn giản, đây đích thực là sự sỉ nhục nhiều năm khổ học của nàng
Nhưng Diệp Viễn dường như không hiểu được hàm ý trong câu nói của Phong Nhược Tình, thuận miệng nói: “Đúng vậy đích thực là quá đơn giản, người viết sách cúng không nghiêm túc nghiên cứu.”
Tất cả mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn Diệp Viễn, bọn họ muốn xem xem lão sư Phong làm sao phạt tên ngốc này.
Trong số bọn họ có không ít người đều bị Diệp Viễn lừa gạt Nguyên Khí đan, lúc này thấy Diệp Viễn ăn phải quả đắng tất nhiên là cực kỳ vui sướng.
Trong sinh tử chiến, Diệp Viễn khiến bọn họ bị chấn động quá lớn, bọn họ cảm thấy Diệp viễn của hiện tại đã vượt xa quá khứ rồi. Thế nhưng hôm nay vừa nhìn, Diệp Viễn quả nhiên vẫn là cái tên Diệp Viễn của trước đây!
Vô tri mà không sợ! “Được! Được!” Phong Nhược Tình liên tiếp nói hai tiếng được, dĩ nhiên nàng đang cực kỳ tức giận: “Ngược lại ta muốn xem xem Thảo Mộc Đại Cương rốt cuộc đơn giản cỡ nào. Bây giờ ta ra đề, nếu như ngươi có thể đưa ra đáp án, sau này bài học về dược lý ngươi muốn ngủ thế nào cũng được. Nếu như không trả lời được, thì ngươi chép Đại Cương Thảo Mộc một trăm lần cho ta!”
Đối với người khác mà nói lần này Diệp Viễn chết chắc rồi.
Tuy rằng sức chiến đấu hiện tại của Diệp Viễn đặc biệt cao nhưng hắn lại không phải đan đồ, sao có thể trả lời được câu hỏi của đan sư cấp trung được chứ?
Có điều bản thân Diệp Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, trả lời câu hỏi một cách dễ dàng, hắn không muốn chép mười lần cái gọi là Đại Cương Thảo Mộc phế phẩm đó.
Bàn về dược lý ai dám so sánh với hắn chứ?
“Tốt quá rồi, mời Phong lão sư ra đề”
Nhìn thấy dáng vẻ không thế chờ đợi được nữa của Diệp viễn, Phong Nhược Tình giận không có chỗ phát tiết, trong lòng thầm nghĩ sẽ đợi đến lúc ngươi khóc.
Sắc mặt bình tĩnh lại, Phong Nhược Tình mở lời: “Hồi Khí đan do những loại đan dược nào tạo thành? Trình tự luyện chế là gì?”
Phong Nhược Tình đặt câu hỏi dồn dập xong lạnh lùng nhìn Diệp viễn
Các học viên cũng đều cười trên sự đau khổ của người khác nhìn về phía Diệp Viễn, biết Diệp Viễn sẽ bị làm cho xấu mặt.
Hồi Khí đan là đan dược cấp một thượng phẩm, được dùng cho những người luyện võ hồi phục nguyên lực, muốn luyện chế tối thiểu cần phải có thực lực của đan đồ cao cấp. Đối với một người không phải là đan đồ như Diệp Viễn thì tuyệt đối là một câu hỏi có độ khó rất cao.
Trong số các học viên có mặt ở đây, cũng không có mấy người có thể luyện ra loại đan dược này.
Nếu đã không có ai luyện được thì tất nhiên sẽ chẳng có ai quan tâm tới bài thuốc dân gian của Hồi Khí đan, cũng chẳng có ai quan tâm tới nguyên lí và cách luyện rồi của nó rồi.
Cho nên không có ai nghĩ rằng Diệp Viễn có thể trả lời được.
Diệp Viễn sờ cằm một chút rồi nói: “Hồi Khí đan sao, đơn giản. Dược liệu chính là Bích Thiềm nội đan ,Xích Dương Kiếm Xỉ hoa. Dược liệu phụ như Tứ Quý Thanh, Phượng Vỹ thảo, Thiên Nam Tinh các loại. Còn quy trình là có chút đáng được chú ý, dược liệu phụ được chia thành hai phần để tinh luyện, lần lượt thêm Bích Thiềm nội đan và Xích Dương Kiếm Xỉ hoa, luyện ra hai phần thuốc phôi, cho đồng thời vào lò luyện đan, cuối cùng dung hợp lại làm một.”
Diệp Viễn vừa nói xong, lập tức mọi người cười ồ lên.
Phương pháp luyện đan bọn họ sao có thể không biết chứ nhưng mà thủ pháp luyện đan này vốn dĩ chỉ là nói suông. Dược liệu chia làm hai phần, luyện thành hai phần thuốc phôi, cho vào lò luyện đan sao có thể kiểm soát được chứ? Rồi sao có thể dung hợp được nữa?
Thủ pháp luyện chế như vậy chưa từng được nghe nói qua, chỉ có thể nói rõ tên Diệp Viễn này một chữ cũng không biết, lừa gạt Phong Nhược Tình!
Dám trêu trọc Phong lão sư, cái tên này đúng là giỏi chịu đựng.
Một trăm lần, một trăm lần!
Đáng đời kẻ lừa gạt Nguyên Khí đan của bọn ta!
Tiếng cười hả hê vừa kết thúc, mọi người không nghe thấy tiếng khiển trách chứa đầy sự tức giận của lão sư.
Nhìn lại một lần nữa ,nét mặt của Phong lão sư lộ rõ vẻ suy tư. Mọi người không khỏi cảm thấy ngờ vực, lẽ nào cái tên này đã dọa Phong lão sư sợ phát khiếp rồi.
“Cái ngươi nói là Âm Dương Phân Lưu Thuật đúng không?” Phong Nhược Tình hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Lão sư quả nhiên là bác học, ngay cả Âm Dương Phân Lưu Thuật mà cũng biết.”
Diệp Viễn cũng có chút hiểu biết về thuật luyện chế của học viện Đan Võ, Âm Dương Phân Lưu Thuật này vẫn là một môn luyện đan được giảng dạy khá ít, người bình thường sẽ không biết tới nó.
Nói nó là môn học ít được biết đến thực sự là bởi vì độ khó rất lớn, người bình thường rất khó để hiểu tường tận nó.
Ở trong một lò luyện đan, việc kiểm soát hai loại dược phôi, không thể để hai loại dược phôi này có bất kì xung đột nào, cần phải chuyên tâm. Hơn nữa việc kiểm soát nguyên lực phải cực kỳ đều đặn, độ khó trong quy trình này không cần nghĩ cũng biết.
Không trải qua thiên chuy bách luyện, căn bản là không cách nào hoàn thành được.
Có điều điều này đối với Diệp viễn mà nói vỗn dĩ không phải là chuyện gì to tát, so với cái này thủ pháp luyện chế phức tạp hơn trăm lần nghìn lần hắn đều có thể vận dụng thành thạo.
“Nếu như dùng Âm Dương Phân Lưu Thuật thì lần chuyển Hồi Khí đan thứ hai cũng thích hợp để áp dụng như vậy sao?” Vốn dĩ Phong Nhược tình cao ngạo lãnh diễm nhưng lúc này lại giống như một học sinh khao khát muốn học hỏi, khiến cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Lẽ nào Diệp Viễn còn là một thiên tài đan đạo ư? Những thứ mà hắn nói ra căn bản đều vượt qua những tri thức của tất cả học viên ở đây có.
“Đương nhiên là thích hợp dùng rồi, lần chuyển Hồi Khí Đan thứ hai chỉ là do nguyên liệu có chút phức tạp, thực ra nguyên lí là tương thông, dùng Âm Dương Phân Lưu Thuật tất nhiên là thích hợp nhất rồi.”
Diệp Viễn chậm rãi nói, hình như bây giờ hắn mới chính là lão sư còn Phong Nhược Tình thông thái lại trở thành học sinh.
Ánh mắt Phong Nhược Tình sáng lên, tự nhủ: “Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới dùng Âm Dương Phân Lưu Thuật chứ?”
Lần chuyển Hồi Khí đan thứ hai là đan dược cấp hai thượng phẩm, bây giờ Phong Nhược Tình chỉ là đan sư trung cấp, trong lúc hồn lực chỉ xen vào giữa đan sư trung cấp và đan sư cao cấp, có chút không đủ, luyện chế tất nhiên sẽ phải cố hết sức.
Mà Âm Dương Phân Lưu Thuật có thể lẩn tránh được nhược điểm hồn lực không đủ, lần lượt luyện hai phần dược phôi, dĩ nhiên dễ dàng hơn rất nhiều so với việc kiểm soát một phần dược phôi, chỉ có điều yêu cầu đối với khả năng kiểm soát của luyện dược sư quá cao.
Hơn nữa Âm Dương Phân Lưu Thuật còn có một ưu điểm đó chính là tách nguyên liệu chính ra có thể khiến chúng bảo lưu dược lực ở mức cao nhất, khiến cho chất lượng của đan dược sau khi luyện thành có giá trị càng cao!
Nếu như một vị luyện dược sư có thể vận dụng thành thục Âm Dương Phân Lưu Thuật, đan dược do hắn luyện chế ra có thể có chất lượng càng cao so với chất lượng của luyện đan sư cùng cấp.
Nói thì nói như vậy, thủ pháp luyện dược thông thường đã đủ để các luyện đan sư học tập rồi, lại học Âm Dương Phân Lưu Thuật thiên môn thủ pháp như vậy quả là tìm ngược.
Cho nên Âm Dương Phân Lưu Thuật lợi hại thì đúng là lợi hại nhưng những người biết được nó đã ít lại càng ít.
“Thế nào, Phong lão sư, người xem ta đã trả lời được câu hỏi của người, bây giờ có thể tiếp tục ngủ được chưa? Lão sư xem bàn của ta…” Diệp Viễn vẻ mặt vô tội nói.
“Ngươi!” Phong Nhược Tình không nghĩ rằng tên tiểu tử này bây giờ vẫn còn quan tâm tới giấc ngủ, vỗn dĩ cơn giận đã nguôi lại một lần nữa bộc phát.
“Phong lão sư, nhưng vừa nãy người đã nói, nếu ta có thể trả lời được câu hỏi của người đưa ra thì sau này ta muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đó. Tuy rằng như vậy không được lịch sự cho lắm nhưng hiện tại ta thực sự rất mệt…” Diệp Viễn vẻ mặt đau khổ nói.
Phong Nhược Tình nhìn vào hai quầng thâm trên mắt của Diệp Viễn, biết Diệp Viễn không có nói dối, có điều tên tiểu tử này tối hôm qua đã làm cái gì? Cứ cho là hắn đã trải qua sinh tử chiến thì hôm nay ít nhất cũng không mệt thành ra như vậy chứ?
“Ta nói cái gì?” Phong Nhược Tình chớp mắt một cái, đem theo sự uy hiếp nhìn tất cả học viên một chút, hỏi: “Vừa nãy ta có nói cái gì không?”
Không nói đạo lý là độc quyền của phụ nữ, cho dù nàng là tuyệt đại phong hoa - lão sư Phong Nhược Tình.
Tất cả học viên đều đơ người ra, rất nhiều người sắc mặt lộ vẻ lúng túng: “À? Nói… đã nói gì sao? Không. . . . Không nói gì cả ư? Đúng vậy, Phong lão sư sao có thể nói ra những lời đó chứ?”
Diệp Viễn bị đánh bại hoàn toàn, bây giờ hắn chỉ muốn làm một chuyện duy nhất đó là ngủ.......
“Lão. . . Phong lão sư. . .”
“À, muốn về ngủ cũng không phải là chuyện không thể, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”
Thì ra là đang đợi đến chỗ này! Chẳng qua lúc này. . .
“Đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười điều kiện ta cũng đồng ý.”
“Được, ta muốn một học viên làm trợ thủ, người làm trợ thủ cho ta đi.”
Tất cả mọi người một lần nữa hóa đá. . . .
Chuyện đẹp đẽ như thế tại sao lại không xảy đến với ta?
Hả. . .
Trong chớp mắt, Diệp Viễn đã không thấy đâu cả, chỉ còn nghe thấy giọng nói quanh quảnh “Không thành vấn đề. . . .”