Chương 30: Nhường ngươi ba chiêu

“Ta đánh cược với ngươi!” Vạn Uyên vừa ra sân liền mang theo khí thế hừng hực, ép tới mức Đường Vũ có chút khó thở nổi.

“Được!” Đường Vũ cũng không nói nhiều, trực tiếp đồng ý.

“Nếu phải đánh cược, chúng ta chơi lớn một chút!” Vạn Uyên nhìn Đường Vũ cười lạnh không dứt, khiến người ta cảm giác hắn đã có sẵn gian kế.

“Chơi thế nào?” Đường Vũ cắn răng nói.

“Một ngàn viên! Nguyên Khí đan cực phẩm! Thế nào, có dám chơi hay không?” Vạn Uyên nhìn sắc mặt của Đường Vũ, càng ngày càng cảm thấy sảng khoái.

Đường Vũ dường như bị mấy con số này làm sợ hết hồn, mặt lộ vẻ khó xử.

“Diệp Viễn tuy hơi kém, nhưng phụ thân hắn Diệp Hàng là đại đan sư được người người kính ngưỡng, không phải ngay cả Nguyên Khí đan cũng không luyện ra được chứ?” Vạn Uyên thấy sắc mặt của Đường Vũ, càng tỏ vẻ đắc ý.

“Được! Một ngàn viên thì một ngàn viên! Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi?” Đường Vũ cắn răng nói.

“Ha ha ha, gan ngươi cũng lớn lắm! Mọi người các ngươi đều nghe thấy rồi nhé, đến lúc đó nếu như có người quỵt nợ mà không trả, mọi người chúng ta cùng tới Dược Hương phường tìm Diệp Hàng.” Vạn Uyên lớn tiếng nói.

Không ít người nhìn vẻ mặt của Đường Vũ, càng có thêm vài phần tin tưởng.

“Ta cũng cược, một trăm viên Nguyên Khí đan thượng phẩm!”

“Ta cũng cược.”

“Ta cũng cược!”

. . .

Nghe được tên của Diệp Hàng, mọi người bên này cũng không lo lắng việc Diệp Viễn quỵt nợ, rối rít lên tiếng muốn gia nhập hàng ngũ cá cược.

Tìm một người làm chứng, tham gia ký tên đồng ý cá cược, chuyện này coi như quyết định xong.

Nhìn những người này ký tên của mình, Đường Vũ trong lòng hồi hộp.

“Vẫn là Diệp sư đệ lợi hại, mấy người này tiêu tiền như rác. Sau này tu hành sẽ không thiếu Nguyên Khí đan rồi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Đường Vũ thầm nghĩ trong lòng.

Người khác không biết, nhưng Đường Vũ chính mắt thấy được Diệp Viễn lấy tu vi Nguyên Khí tầng ba tiêu diệt một tên sát thủ Nguyên Khí tầng bảy, như thế thì làm sao có thể thua loại tiểu nhân như Phí Thanh Bình chứ?

Không phải tất cả mọi người đều có gan tới tham gia trận đánh cược này, số người đồng ý ký tên vào phút chót cũng chỉ có hơn hai trăm người mà thôi. Cho dù như vậy, đây cũng là một số lượng Nguyên Khí đan khổng lồ rồi.

Nếu như Diệp Viễn thua thật, đối với Dược Hương phường mà nói tuyệt đối là một đả kích rất lớn.

Có điều là. . . Bọn họ đoán chừng là không có cơ hội này rồi.

Đặc biệt là Vạn Uyên, lần này nhất định sẽ là tiền mất tật mang.

. . .

Trận cá cược kết thúc, sắc trời đã không còn sớm, Phí Thanh Bình chậm rãi bước lên lôi đài.

“Ồ, Phí Thanh Bình có thể đã là Nguyên Khí tầng năm rồi!”

“Thật đúng là! Diệp Viễn lần này chết chắc rồi!”

“Ha ha, mới vừa rồi đánh cược một trăm viên Nguyên Khí đan thượng phẩm, thật đúng là kiếm lợi lớn!”

Trong hoàn cảnh giống nhau, chênh lệch một cảnh giới cũng đồng nghĩa với việc quyết định hết tất cả, cho nên mọi người mới không coi trọng Diệp Viễn.

Nếu như những học viên này vốn dĩ ôm chút hi vọng với Diệp Viễn, sau khi nhìn thấy Phí Thanh Bình với Nguyên Khí tầng năm đi ra thì ngay cả một tia hi vọng cuối cùng mọi người cũng biến mất.

Nghe được những lời bàn luận, Phí Thanh Bình cảm thấy rất thoải mái, trong lòng vốn ẩn dấu một tia lo lắng bây giờ cũng đã bị hắn ném lên tới chín tầng mây rồi.

Cho tới nay Phí Thanh Bình đều đi theo Vạn Uyên, hắn không nghĩ rằng có một ngày mình cũng có thể trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.

Sau ngày hôm nay, phỏng chừng sẽ nhận được không ít thư tình của các cô gái ấy chứ? Phí Thanh Bình thầm nghĩ.

Trong ba ngày này, Phí Thanh Bình không dám buông lỏng chút nào.

Trước tiên là dùng thời gian một ngày để đột phá bình cảnh, hiệu quả của Tụ Nguyên đan tốt đến kì lạ, khiến cho hắn thuận lợi tấn nhập Nguyên Khí tầng năm. Sau đó tiếp tục bế quan tu luyện Tiểu Cầm Nã Thủ. Tuy thời gian có chút eo hẹp, nhưng dưới sự chỉ đạo của Vạn Uyên cũng có một chút thành tựu.

Dưới tình thế như vậy, Phí Thanh Bình không có một khả năng nào để thua cả.

“Đã là lúc nào rồi, Diệp Viễn làm sao còn chưa tới?”

“Lẽ nào hắn không dám tới, chạy rồi chứ gì? Ha ha ha. . .”

“So với mất mạng, mất mặt vẫn là khá hơn một chút, ngược lại tới cũng chết. Quay về tìm cha hắn che chở một chút, ít nhất có thể giữ được tính mạng.”

Thời gian đã không còn sớm nữa, tất cả mọi người đều không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa. Với tình huống này, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn là vì sợ mới không dám đến.

. . .

Một khán đài bí mật ở trường đấu võ, hai thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi đang đứng chắp tay.

Một khí phách hiên ngang và một khí phách bất cần đời.

“Không ngờ đường đường là đệ nhất Võ bảng, lại hạ mình đến xem một trận đấu nhỏ như vậy.” Người bất cần đời kia thấy người đến, không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ

Đệ nhất Võ bảng, người khí phách hiên ngang này là Long Đường - người đứng đầu của học viện Đan Võ trong truyền thuyết.

Đối với sự chế giễu của đối phương, Long Đường không có phản ứng gì. Hắn biết người trước mắt nhìn như là người hay đùa, nhưng là đối thủ cực kỳ khó đối phó.

“Người thứ hai Võ bảng cũng tới rồi?” Long Đường nhàn nhạt nói.

Người bất cần đời này, chính là Tả Bất Quy đứng thứ hai Võ bảng!

Nếu như có những học viên khác ở đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Đệ nhất đệ nhị Võ bảng đồng thời xuất hiện để theo dõi một trận quyết đấu của hai kẻ vô danh, điều này thật là làm cho người ta cảm thấy lạ lùng.

“Ha ha, vị trí thứ hai của ta hẳn là giữ không nổi rồi, Phong sư muội ở phía sau có thể phản kháng bất kỳ lúc nào. Võ bảng tranh đấu lần sau, vị trí thứ hai này sợ là cũng phải đổi chủ rồi.” Tả Bất Quy lộ ra một dáng vẻ bất đắc dĩ.

Long Đường từ chối cho ý kiến đối với điều này, hắn biết thực lực của Tả Bất Quy, tuyệt đối không phải là loại ẻo lả. Cho dù là bản thân, thời điểm đối mặt với hắn cũng phải cẩn thận một chút.

“Cũng không chỉ là hai người chúng ta, Tô Nhất Sơn, Từ Thanh Phong những tên kia cũng tới và ngồi ở khán đài đối diện. Chung quy đã hai năm chưa từng xuất hiện tại cuộc chiến sinh tử, cho dù chỉ là hai nhân vật vô danh, hấp dẫn mọi người đến xem cũng không phải việc gì kỳ quái ? Nhớ năm đó, chúng ta cũng không phải là những kẻ vô danh tiểu tốt hay sao?” Long Đường nhàn nhạt nói.

“Khà khà, đúng thế, ai mà không trải qua thời điểm vô danh tiểu tốt chứ? Có điều, Tô Nhất Sơn tiểu tử đó lại cùng một giuộc với Vạn Uyên, hắn đến xem trò hay à? Tóm lại Tô gia vốn có quan hệ không tốt với Dược Hương phường , thấy con trai của Diệp Hàng bị người khác giết, với tính tình của hắn, nhất định sẽ thấy hả hê.” Dường như Tả Bất Quy vô cùng hiểu biết cục diện của Hoàng thành.

“Chuyện không liên quan đến ta.” Long Đường lạnh lùng nói.

“Ha ha, ta cũng biết đức hạnh đó của ngươi! Ta biết hôm nay ngươi tới là muốn xem xem thứ ngươi không luyện thành được Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, lại bị một tên tiểu tử vô danh luyện được, đúng chứ?” Tả Bất Quy tựa hồ đối với Long Đường vô cùng hiểu rõ, nói thẳng ra mục đích Long Đường tới đây.

Long Đường ngược lại không chối bỏ, gật đầu nói: “Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng tuy là võ kỹ không đầy đủ , nhưng lại được học viện công nhận là khó luyện nhất, cũng là võ kỹ có uy lực lớn nhất, những năm gần đây hình như không ai dám đụng tới. Trái lại ta thật muốn xem xem, Diệp Viễn này tới đây để tấu hài, hay là thật sự hắn đã luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng.”

Tả Bất Quy bĩu môi nói: “Ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi , loại người biến thái như ngươi cũng tốn thời gian một tháng mới luyện thành đệ nhất trọng, Diệp Viễn cái loại đuôi xe này làm sao có thể luyện thành? Cứ cho là hắn luyện thành đi, nhất trọng lãng có tác dụng chó gì? Hắn còn kém Phí Thanh Bình đến hai cái cảnh giới!”

“Có lẽ vậy.” Long Đường không thèm tranh cãi với Tả Bất Quy, chỉ nhẹ nhàng trả lời.

“Này này, ngươi như này là thái độ gì? Có cần cả ngày bày ra bộ dạng thảm khốc hay không?”

“. . .”

“Ta thấy ngươi không thể đợi thêm được nữa, tiểu tử Diệp Viễn kia phỏng chừng đã chạy mất rồi, bây giờ đã là lúc nào rồi còn chưa xuất hiện.” Tả Bất Quy lải nhải nói, Long Đường ngược lại không thèm để ý.

. . .

“Nhường một chút, nhường một chút!” Chính lúc này, Diệp Viễn hô lên, hắn bị ngăn ở bên ngoài không vào được.

“Là Diệp Viễn, hắn tới rồi!”

“Hắn vẫn dám đến!”

“Nhanh cho hắn vào, đừng làm trễ việc thu Nguyên Khí đan của ta!”

Một trận cười sảng khoái , mọi người nhường cho Diệp Viễn một con đường để vào.

Diệp Viễn lại không trực tiếp tiến vào trường đấu võ, mà đi tới bên Đường Vũ, như tên trộm hỏi: “Đều làm xong rồi sao?”

Đường Vũ cười: “Diệp sư đệ yên tâm, may mắn không làm nhục mệnh.”

“Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nói xong Diệp Viễn giơ thật cao hai cánh tay lên trên không trung cười nói: “Đa tạ các vị sư huynh sư tỷ tặng Nguyên Khí đan, sư đệ ở đây cám ơn, liền thu nhận.”

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không biết Diệp Viễn đang làm trò gì, cái gì chứ, lẽ nào khi luyện công hắn bị rớt não mất rồi?

Diệp Viễn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nói với Đường Vũ: “Đường sư huynh, không được để mất danh sách đấy. Đợi sau khi cuộc tỷ đấu kết thúc, ta phải đi lấy hết phần thưởng.”

Nói xong, Diệp Viễn cất bước vào trường đấu võ.

Phí Thanh Bình nhìn Diệp Viễn sai bảo, trên mặt cười lạnh: “Mạng ngươi rất nhanh sẽ không còn, ngươi vẫn còn muốn Nguyên Khí đan?”

Diệp Viễn cười nói: “Phí Thanh Bình, ngươi cược chưa? Ngược lại mạng ngươi cũng sắp mất, ngươi không đặt nhiều một chút đó chứ?”

“Yên tâm, ta đã sớm cược cho ngươi chết! Bây giờ, ta sẽ tiễn ngươi về tây thiên!” Khí thế Nguyên Khí tầng năm của Phí Thanh Bình mở hết, nghĩ muốn vừa bắt đầu muốn chiếm cứ chủ động.

“Ô a, khí thế không tệ lắm. Ồ, lại còn là Nguyên Khí tầng năm!” Diệp Viễn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Phí Thanh Bình thấy Diệp Viễn biến sắc, không khỏi đắc ý: “Hừ! Dầu gì cũng là sư huynh đệ, thế này đi, ta nhường ngươi ba chiêu, ra chiêu đi!”

Diệp Viễn trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, kinh ngạc nói: “Lời này của Phí sư huynh là thật ư?”

“Tất nhiên là thật!”

“Vậy thì tốt quá!” Diệp Viễn cười lớn nói: “Các ngươi đều nghe nha, là chính bản thân hắn nói nhường ta ba chiêu!”