Chương 3: Bốc thuốc

Bóng người xanh xanh này đương nhiên là Lục Nhi, cũng chính là tỳ nữ của Diệp Viễn, phụ trách lo sinh hoạt hàng ngày cho hắn.

Lục Nhi là một nha đầu hoạt bát dễ thương, đặc biệt là đôi mắt tinh nghịch kia khiến cho người ta yêu mến, kết hợp với chiếc váy dài màu xanh lá cây nhìn nàng giống như một tiểu tinh linh khả ái đáng yêu.

Tất nhiên Diệp Viễn hiểu rất rõ Lục Nhi, bởi ngoại trừ phụ mẫu ra thì người thân thiết với Lục Nhi từ nhỏ tới lớn chính là Diệp Viễn.

Mọi người trong nhà và họ hàng thân thích không có ai xem trọng Diệp Viễn, ngoại trừ Lục Nhi. Cho dù Diệp Viễn ở bên ngoài kia có như thế nào thì Lục Nhi vẫn luôn tận tâm tận lực một lòng chăm sóc cho vị thiếu gia này. Cho nên Diệp Viễn hiện tại cũng rất thân thiết với Lục Nhi, coi nàng như muội muội. Tuy rằng huynh trưởng thỉnh thoảng cũng thích trêu đùa người muội muội này.

Thực ra Diệp Viễn dù có hỗn đản nhưng rất ít khi đi bắt nạt người khác, chỉ là thích những trò đùa ác ý. Có điều những trò đùa ác ý đó có lúc đi quá giới hạn một chút.

Diệp Viễn tiếp nhận ý thức của chủ nhân trước của thân thể này và nhận thấy bản chất của hắn cũng không xấu, chỉ có thói xấu là do được nuông chiều từ nhỏ mà tạo thành. Về mặt này thì phụ thân Diệp Hàng phải là người chịu một phần trách nhiệm không nhỏ.

Chỉ là tình yêu thương của cha cao như ngọn núi nên Diệp Viễn cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cha mình, trái lại hắn còn thấy vô cùng cảm động giống như kiếp trước.

''Thiếu. . . thiếu gia, thiếu. . . thiếu gia không sao chứ?''

Lục Nhi vội vã đến mức va cả vào Diệp Viễn, vốn dĩ vô cùng lo lắng nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt hồng hào của Diệp Viễn nên nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Diệp Viễn có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lục Nhi là xuất phát từ đáy lòng, hắn cười ha ha nói: “Không sao đâu, thiếu gia ta phúc lớn mệnh lớn, một chút chuyện vặt sao làm ta chết được.”

''Thiếu gia vẫn còn tâm trạng trêu đùa Lục Nhi sao? Lục Nhi cảm thấy thiếu gia vượt qua trận đại họa này có chút khác với lúc trước.

Người nói vô tình người nghe hữu ý.

Cũng không biết từ đâu mà Lục Nhi có được sự tự tin đó. Có điều Diệp Viễn lại là người bị nói trúng tim đen.

Diệp Viễn cũng nhanh chóng cười phá lên ha ha một tiếng ''Được rồi, đi cùng thiếu gia đến Dược Hương Các để lấy thuốc."

Lục nhi gật đầu, im lặng đi sau Diệp Viễn.

..................

Dược Hương Các chính là hiệu thuốc mà Diệp gia kinh doanh, là một trong những nơi bán đan dược có danh tiếng trong cả Tần quốc. Tất nhiên điều này được hưởng lợi từ danh tiếng của đại Đan sư - Diệp Hàng.

Đối với một đất nước nhỏ bé như Tần quốc, danh tiếng của bậc thầy về đan lý chính là lý do khiến Dược Hương Các luôn luôn đông khách. Đương nhiên Diệp Hàng không tự tay chữa trị, thế nhưng năng lực chữa bệnh của Dược Hương Các lại không thể xem nhẹ được. Vị trí của Dược Hương Các ở trung tâm thành đô, mỗi ngày đều có Đan sư ở cửa hàng để chữa bệnh, đây không phải là bất cứ dược phường nào cũng làm được.

Diệp Viễn mang Lục Nhi bước vào Dược Hương Các, lập tức nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người.

Diệp Viễn từ trong mắt của tiểu nhị đọc được sự sợ hãi, sự coi thường và có cả sự khinh bỉ. Điều này khiến cho Diệp Viễn không kiềm chế được đành lẳng lặng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ danh tiếng của khối thân thể này quả thực rất tệ, làm liên lụy tới người vô tội là hắn!

Đương nhiên Diệp Viễn sẽ không tính toán với những kẻ hạ nhân đó, trực tiếp đi đến trước quầy thuốc và nói với một vị dược sư trong dược phường: "Giấy, bút."

Dược sư kia biết được sự lợi hại của Diệp Viễn nên không dám thất lễ, hắn lấy giấy, bút, kính cẩn đặt trước mặt Diệp Viễn. Diệp Viễn cầm lấy giấy bút đặt lên bàn rồi viết một hàng dài tên thuốc và đưa cho người dược sư kia.

Diệp Viễn không giải thích, trực tiếp dặn dò: ''Bốc cho ta những loại thuốc này, có chuyện gì thì đến tìm cha ta.''

Tên dược sư nhìn lướt qua các dược liệu trên đơn thuốc, không thấy loại thuốc nào quá quý hiếm mới yên tâm quay đi bốc thuốc.

Dược liệu rất bình thường nhưng đơn thuốc lại không tầm thường.

Đời trước của Diệp Viễn là Cơ Thanh Vân - từng là một thế hệ nổi tiếng về đan đạo. Từ nhỏ đã bắt đầu học thuộc lòng về phương pháp luyện đan, đã đạt đến trình độ cao siêu đối với sự hiểu biết và tính chất của dược liệu. Nếu không thì sẽ không được khen là thiên tài có thể đạt đến cảnh giới Thần Đan.

Dĩ nhiên người dược sư kia cũng không biết dụng ý của Diệp Viễn, còn tưởng rằng tên công tử bột này đã thay đổi tính cách, bắt đầu biết cách điều chế dược liệu.

Diệp Viễn đang đợi Lục Nhi ở chỗ xem bệnh, đại sược sư ngồi khám bệnh lạnh nhạt liếc nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi tỏ rõ sự khinh bỉ của mình thì tiếp tục xem bệnh cho bệnh nhân.

Những đại dược sư chẩn bệnh đều là những người đã đạt tới cảnh giới bậc thầy về đan dược, là những người có danh tiếng được Diệp Hàng mời tới. Đâu chỉ có danh tiếng ở Dược Hương Các mà thậm chí còn vang dội khắp Tần quốc.

Những đại dược sư ở đây đều chẩn được những bệnh nan y khó chữa, Diệp Viễn nhìn một chút cách mà đại dược sư chẩn bệnh, trong lòng thầm khẽ lắc đầu.

Chẩn đoán của đại dược sư không thể nói là quá tốt, đơn thuốc cũng bình thường. Nhưng đối với những người bình thường và tầng lớp thấp kém mà nói thì như thế đã là rất tốt rồi.

Nếu như Diệp Viễn đến chẩn bệnh, hắn có thể yêu cầu vài loại thậm chí là một tá các giải pháp hữu hiệu hơn. Có điều nếu làm vậy thì sẽ khiến những người ở đây cảm thấy kinh hãi quá mức, dù sao giải pháp của đại dược sư cũng có tác dụng đáng kể rồi, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không làm thêm những việc vô bổ nữa.

Đại dược sư bên cạnh uể oải gọi lớn: "Người tiếp theo."

Một người đàn ông vạm vỡ đi đến trước mặt đại dược sư, nhưng sắc mặt của người đàn ông này lại không tốt một chút nào, trái ngược với vẻ bề ngoài vạm cỡ của hắn. Sắc mặt của hắn có chút tím tái, giữa hai lông mày lờ mờ có hắc khí, hơn nữa còn không ngừng ho khan, rõ ràng là triệu chứng của người bị trúng độc.

Đại dược sư cắt một đường gân, nhìn lưỡi rồi cau mày nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ là một tên Nguyên Khí Cảnh tầng tám nho nhỏ, vậy mà lại không biết sống chết đi vào Rừng Sâu Vô Biên, hứng chịu kịch độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng quả là không dễ chịu nhỉ?”

Người đàn ông vạm vỡ kia không phải vì lời chê cười của của đại dược sư mà thấy không vui, trái lại trên mặt còn hiện rõ sự khâm phục từ tận đáy lòng, cười gượng gạo đáp: ''Tại hạ cũng chỉ vì bất đắc dĩ, cả gia đình chỉ trông chờ vào tại hạ để sống qua ngày, không còn cách nào khác mới phải đi săn yêu thú. Tại hạ và các huynh đệ lập thành một đội đi săn ở bìa rừng, có ai ngờ lần này lại đụng trúng quái vật Thất Sát Lưu Vân Mãng này đâu chứ? Cũng may mạng tại hạ lớn nếu không thì cũng không sống sót trở về được, hai người huynh đệ của tại hạ đã bỏ mạng trong miệng của nó.”

Nói xong sắc mặt của người đàn ông vạm vỡ kia tối sầm lại, rõ ràng là đã gợi lên chuyện buồn của hắn ta.

Thất Sát Lưu Vân Mãng này là con yêu thú cấp hai, tương đương với Linh Dịch Cảnh của con người, hơn nữa sức chiến đấu của nó chỉ có hơn chứ không có kém. Người đàn ông này chỉ bị thương tám phần nguyên khí, có thể chạy thoát được đã là cực kì may mắn rồi.

Đại dược sư gật đầu: "Chắc chắn là ngươi mạng lớn, Thất Sát Lưu Vân Mãng vô cùng hung hãn, ngươi có thể thoát được một mạng coi như may mắn lắm rồi. Độc này đi chỗ người khác sợ rằng có chút khó khăn, nhưng ở Dược Hương phường của ta thì chẳng phải là chuyện gì khó cả, nhưng ngươi cũng biết giải dược này vô cùng hiếm, hơn nữa giá của nó cũng không hề thấp."

Người đàn ông vạm vỡ nghe vậy rất vui, hắn từng chẩn bệnh qua mấy dược phường rồi, hầu như họ đều bó tay, mà Dược Hương Các từ trước đến giờ danh tiếng cùng giá chẩn bệnh rất cao, cười trong cay đắng, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn đến đây. Nhưng hắn biết mình trúng độc rất nặng, nếu như không điều trị thì sợ rằng sống không nổi mấy ngày nữa, chỉ đành nhắm mắt đi vào Dược Hương Các, không ngờ đại dược sư ở đây quả nhiên lợi hại, vừa nhìn cái đã biết nguồn gốc của căn bệnh.

Người đàn ông vạm vỡ vừa ho khan vừa nói: "Đại dược sư yên tâm, mấy năm nay tại hạ cũng tích góp được một chút tiền để dành, vốn dĩ không nỡ dùng để giải độc, nhưng cả nhà tại hạ chỉ trông chờ vào mình tại hạ. Nếu như ta chết rồi, những ngày sau này của họ sẽ sống càng khó khăn hơn. Đại dược sư chỉ cần giải trừ được độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng cho tại hạ, ta nhất định sẽ trả đầy đủ tiền chẩn bệnh.''

Cầu phú quý trong nguy hiểm, công việc thợ săn yêu thú quả thực nguy hiểm khôn lường, sống chết không rõ, người đàn ông cường tráng này cũng có chút tiền tích góp.

Thực ra viên Giải Độc Đan do Diệp Hàng luyện ra có công hiệu cực tốt, nhưng danh tiếng của hắn cùng viên Giải Độc Đan kia không phải ai cầu cũng được, luyện ra một viên giải dược đã là rất khó rồi, chỉ được bán trong giới quý tộc của Tần quốc. Hơn nữa giá thành lại rất cao. Người đàn ông này đương nhiên khó mà mua được những viên Giải Độc Đan kia.

Đại dược sư nghe thấy thế cũng không nói nhiều nữa, dặn dò hạ nhân nói: “Bích Lưu Thảo hai phần, Chu Hồn Sa hai phần, Thiết Phong Ưng Nội Đan ba phần, dựa vào Thiên Tinh làm thuốc. Sắc thuốc xong đưa cho vị tráng hán này uống, ngoài ra lấy thêm hai thang thuốc bổ đưa hắn mang đi."

Tiểu dược sư vâng lời, cầm lấy đơn thuốc đưa đi, vừa trở về đang chuẩn bị hô "người tiếp theo", thì bị cánh tay của một người khác ngăn lại.