Chương 27: Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng

Tàng Kinh các của học viện Đan Võ chia làm ba tầng, tầng hai Linh Dịch cảnh mới được vào, bây giờ Diệp Viễn đương nhiên không có tư cách tiến vào.

Tầng một thu nạp đều là võ kỹ cấp một, hiện tại vừa hay thích hợp cho Diệp Viễn sử dụng.

Tầng thứ nhất này tất cả đều là kệ sách, công pháp có, võ kỹ có, sách đan dược cấp một cũng có, loại sách vô số, bao la vạn tượng.

Những sách này đều là bản chép lại, bản chính tất nhiên đều cất giữ tại U Vân tông.

Về mặt công pháp Diệp Viễn đã tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết rồi, đương nhiên không cần tu luyện cái khác nữa.

Mà những sách về đan dược này đối với Diệp Viễn mà nói lại càng vô dụng, nghiễm nhiên bị hắn loại bỏ.

Duy nhất chỉ có võ kỹ cấp một, trước mắt đối với Diệp Viễn mà nói là hữu dụng nhất.

Diệp Viễn đi tới khu vực cất giữ sách võ kỹ, bắt đầu tìm kiếm võ kỹ thích hợp cho mình.

Thuận tay cầm lên một quyển, trên đó viết Hỏa Diễm Chưởng, là một môn võ kỹ cấp một trung phẩm hệ hỏa.

Lật xem nội dung bên trong, Diệp Viễn lắc đầu một cái. Loại võ kỹ này hết sức nông cạn, với hắn mà nói không có chút độ khó nào, uy lực cũng quá yếu.

Tuy trong sách thổi thiên hoa loạn trụy, nhưng làm sao võ kỹ bậc này có thể lọt vào pháp nhãn của Diệp Viễn cơ chứ?

Cầm Hỏa Diễm Chưởng đặt lại trên kệ sách, Diệp Viễn lại tiện tay lật mấy quyển võ kỹ. Trên cơ bản là võ kỹ cùng cấp với Hỏa Diễm Chưởng, hoa hòe mà không thực.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Viễn cũng đã lật xem thử mấy chục quyển sách, nhưng không có một quyển nào có thể lọt vào tầm mắt của hắn.

Diệp Viễn không khỏi cảm thán U Vân tông này thật đúng là tiểu gia tử khí, dùng những hàng thông thường này xếp đầy ngoài của.

Song nghĩ kỹ lại, hắn liền nhanh chóng trở lên bình tĩnh hơn, võ kỹ công pháp là gốc rễ để lập phái tông môn, công pháp chân chính quan trọng làm sao có thể tùy tiện tuồn vào trong thế tục?

Diệp Viễn biết ở trên những giá sách này không tìm được võ kỹ mà mình muốn, thế là liền đi sâu vào bên trong.

Võ kỹ trên giá sách này rõ ràng thiếu rất nhiều, song chất lượng lại cao hơn một tầng, về cơ bản đạt tới cấp một thượng phẩm.

Diệp Viễn dở xem một vài quyển, nhưng vẫn không có vẻ hài lòng giống lúc trước.

Ngược lại hắn không phải là nhàn rỗi sinh buồn chán, mà là muốn xem xem ở trong những võ kỹ này có điểm sáng nào không.

Đối với Diệp Viễn mà nói, trung phẩm cấp một và cực phẩm cấp một không có khác biệt quá lớn. Phẩm cấp thấp một chút chưa chắc không phải là võ kỹ tốt, phẩm cấp cao hơn một chút cũng chưa chắc nhất định là võ kỹ tốt.

Ví dụ như Thuấn Thiểm , nó chỉ là võ kỹ trung phẩm cấp một, nhưng môn võ kỹ này có vài điểm không giống với võ kỹ khác, cho nên bản thân Diệp Viễn đem nó ra để tìm kiếm.

Diệp Viễn vừa nãy cũng nhìn thấy môn võ kỹ Thuấn Thiểm này, liếc qua một chút, cũng biết nhãn giới của người sáng tạo ra môn công pháp này vẫn là quá thấp, bản thân thay đổi qua thời gian đã mạnh hơn không ít, dùng để nghiên cứu dĩ nhiên là vô dụng.

Đi vào sâu hơn, trên giá sách lại không bày sách, mà bày ra một ít ngọc giản. Diệp Viễn biết, những thứ này mới là chỗ hội tụ tinh hoa của tầng một.

Võ kỹ công pháp cao thâm, trang giấy là không thể ghi chép được, chỉ có dùng ngọc giản mới có thể ghi chép hoặc là sao chép.

Diệp Viễn dùng nguyên lực dò xét mấy cái ngọc giản, những võ kỹ này đều là võ kỹ thượng phẩm cấp một, thật sự là vô cùng trân quý .

Bất kỳ một cái ngọc giản nào lưu thông ở bên ngoài đều là vật có giá trị liên thành. Cho dù ở Tần Quốc, nhóm người có quy mô lớn hoặc là nhóm người Nguyên Khí cảnh, võ kỹ mà bọn họ tu luyện cũng phần lớn đều là võ kỹ hạ phẩm hoặc trung phẩm.

Một cái ngọc giản võ kỹ thượng phẩm đối với bọn hắn mà nói, là vật mà bọn họ ước mơ tha thiết, có thể khiến cho thực lực của bọn họ lập tức tăng lên một cấp.

Song Diệp Viễn đối với mấy cái võ kỹ nhất giai thượng phẩm này đều không hứng thú lắm, sau khi nhìn mấy lần thì đặt trở lại.

Diệp Viễn đi tới chỗ sâu nhất của tầng một rồi, nhưng lại không tìm được võ kỹ khiến hắn hài lòng, đối với lần đi chọn võ kỹ thượng phẩm này hắn đành phải bỏ cuộc giữa chừng thôi

Kệ sách cuối cùng, phía trên chỉ có ba cái ngọc giản.

Hiển nhiên, ba cái ngọc giản này không giống những cái ngọc giản khác cho lắm.

Diệp Viễn cầm cái ngọc giản thứ nhất lên, dùng hết sức đẩy nguyên lực vào, tin tức trong ngọc giản chiếu vào đầu.

Dược Thiên Xích, là một môn võ kỹ thân pháp!

Luyện đến đại thành có thể thu nhỏ mặt đất, trong nháy mắt đi ngàn thước.

“Có chút thú vị.”

Diệp Viễn điều tra tin tức của Dược Thiên Xích, môn võ kỹ thân pháp này có chỗ độc đáo của riêng nó. So sánh với Thuấn Thiểm, Dược Thiên Xích vận động trên một đường thắng càng xuất sắc hơn, dùng để đánh lén hoặc là chạy trốn đều tương đối hữu dụng.

Môn võ kỹ thân pháp này đã đến gần cực phẩm cấp một.

Đem Dược Thiên Xích đặt lại kệ sách, Diệp Viễn lại cầm cái ngọc giản thứ hai lên xem, là một môn võ kỹ cực kỳ hiếm thấy hệ Lôi, vô cùng khó luyện, về mặt phẩm cấp mà nói tương đương với Dược Thiên Xích.

Khó khăn càng thêm khó khăn,nhưng lại không quá hấp dẫn đối với Diệp Viễn.

Thuận tay cầm cái ngọc giản thứ ba lên rồi tiến hành xem xét.

“Hử? Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, võ kỹ không đầy đủ? Đánh giá chí ít cũng cấp ba trở lên, chẳng qua là không đủ lợi hại nên mới bị quy vào phạm trù cấp một thượng phẩm?”

Diệp Viễn bị nội dung của ngọc giản hấp dẫn mất rồi.

Ngược lại không phải bởi vì phẩm cấp của môn công pháp này cao hơn nữa võ kỹ cấp ba, đối với Diệp Viễn mà nói cũng không phải là loại võ kỹ cao cấp gì.

Cái mà thu hút hắn chính là, môn võ kỹ này là một môn võ kỹ chú trọng vào kỹ xảo phát lực. Nếu như luyện thành, có thể phát ra gấp mấy lần, thậm chí hàng chục lần nguyên lực, uy lực của nó vô cùng khả quan.

Giới thiệu trên ngọc giản này hẳn là nhân vật lợi hại của U Vân tông hoặc học viện Đan Võ lưu lại. Có điều với nhãn lực cao cường của Diệp Viễn thì có thể nhìn ra, đẳng cấp của môn công pháp này không chỉ là ba bậc!

“Chính là nó! Người sáng chế ra môn võ kỹ này thật là một thiên tài, nếu như đem kỹ xảo phát lực phát huy đến cực hạn thì việc vượt cấp chiến đấu chỉ là chuyện cơm bữa.” Diệp Viễn thở dài nói.

Đương nhiên, Diệp Viễn cũng biết, võ kỹ như vậy thì độ khó càng về sau càng tăng lên

Đơn giản mà nói, kỹ xảo phát lực gấp đôi rất dễ để nắm vững, nhưng khoảng cách giữa hai độ khó lớn hơn một chút, sau này sẽ biến thành gấp bốn lần, gấp tám lần thậm chí gấp mười sáu phần, càng về sau càng kinh khủng, độ khó tự nhiên sẽ càng ngày càng tăng lên.

Cho dù như vậy thì đây cũng là một môn võ kỹ khá lợi hại, đáng tiếc là quá mức lợi hại mà không đầy đủ.

. . .

“Hở? Ngươi chọn môn võ kỹ này sao?” Thấy Diệp Viễn lựa chọn võ kỹ, Triệu Xuân Dương vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Diệp Viễn đã sớm biết Triệu Xuân Dương sẽ giật mình.

“Nhưng. . . Môn võ kỹ này rất lợi hại, lại không đầy đủ lắm.” Triệu Xuân Dương khuyên nhủ.

“Ta biết, có điều là môn võ kỹ này thoạt nhìn rất lợi hại, bây giờ dùng nó trước đã, sau này hãy bàn tiếp.” Diệp Viễn cười nói.

“Nhưng nó không chỉ không đầy đủ, hơn nữa còn vô cùng khó luyện. Ngươi biết Long Đường sư huynh chứ? Hắn cũng từng luyện qua môn công pháp này, cuối cùng cũng phải bỏ cuộc giữa đường. Môn công pháp này thoạt nhìn lợi hại, nhưng cố hết sức tu luyện cũng không có kết quả tốt. Thời gian chỉ có ba ngày, dù cho ngươi là người thông minh tuyệt đỉnh đi chăng nữa, cũng chỉ có thể luyện thành nhất trọng lãng, căn bản không có ích gì đối với đối thủ đúng chứ?”

Triệu Xuân Dương thật sự đã nói vô cùng hàm súc, hắn thấy dù Diệp Viễn dùng thời gian một tháng hoa nở, cũng chưa chắc có thể luyện thành nhất trọng lãng.

Nhất trọng lãng là khái niệm gì? Chẳng qua là tăng phát lực lên gấp đôi, căn bản không rút gọn được khoảng cách chênh lệch thực lực giữa Diệp Viễn và Phí Thanh Bình.

Thà rằng như vậy, chi bằng luyện võ kỹ thực dụng thì tốt hơn.

Diệp Viễn cảm thấy tên Triệu Xuân Dương này không tồi, chí ít không giống những người khác coi hắn là trò cười, vì vậy cười nói: “Đa tạ sư huynh quan tâm, song ta đã có quyết định của chính mình. Cuộc chiến sinh tử ba ngày sau, ta nghĩ ta sẽ đối phó được.”

“Chuyện này. . . Được rồi, nếu ngươi muốn như thế, ta cũng không nhiều lời khuyên nhủ. Tự ngươi hãy thu xếp ổn thỏa đi.” Triệu Xuân Dương lắc đầu thở dài nói.