Chương 22: Thuấn Thiểm

Chương 22: Thuấn Thiểm.

Hai ngày nay Cừu Ảnh vẫn luôn quan sát Diệp Viễn từ xa, cho nên căn bản không nhận ra được sự thay đổi của Diệp Viễn. Lúc này đứng gần Diệp Viễn mới phát hiện đối tượng phải ám sát này lại là kẻ có tu vi Nguyên Khí tầng ba.

Đương nhiên, Nguyên Khí tầng một và Nguyên Khí tầng ba đối với Cừu Ảnh mà nói cũng không hề có sự khác biệt, đối thủ như này về cơ bản hắn có thể tiêu diệt nhanh gọn.

Nguyên Khí tầng ba là một bậc thang, đừng thấy Nguyên Khí tầng bốn và tầng ba chỉ cách nhau có một cảnh giới nhỏ nhưng sự khác nhau về thực lực lại vô cùng lớn. Một kẻ Nguyên Khí tầng bốn đấu với năm sáu kẻ Nguyên Khí tầng ba thì cũng không là vấn đề.

Cừu Ảnh cao hơn Diệp Viễn hai tầng cảnh giới, hắn không cảm thấy Diệp Viễn sẽ gây ra bất cứ uy hiếp gì cho hắn.

Điều khiến Cừu Ảnh nghi hoặc đó là rốt cuộc thì cố chủ đưa tin tức cho hắn sai hay là người thiếu niên trước mặt hắn là kẻ quá gian xảo?

Cừu Ảnh chọn việc tin tưởng cố chủ, dù gì thì từ lúc nhận nhiệm vụ đến bây giờ vừa mới qua hai ba ngày. Hai ba ngày từ Nguyên Khí tầng một mà có thể tu luyện đến Nguyên Khí tầng ba ư?

Đùa gì thế?

“Diệp huynh, người này vô cùng vướng tay chân, lát nữa ta chặn hắn lại, huynh và Lục Nhi nhanh chóng chạy đi! Học viện cách chỗ này không quá mười mấy dặm, các người mau đi cầu cứu viện binh!” Đường Vũ vung kiếm đứng chắn trước mặt Diệp Viễn và Lục Nhi.

Hắn có thể cảm nhận được sát khí lạnh đến thấu xương trên người Cừu Ảnh nhưng không thể nhìn thấu thực lực Cừu Ảnh. Biết gặp phải kẻ khó ăn rồi nhưng Diệp Viễn đã cứu mạng Đường Tông Hoài lại tặng hắn đan dược tuyệt đỉnh, Diệp Viễn đối với hắn ân trọng như núi. Đường Vũ đây là đang liều mình để báo ân.

Đường Vũ tuy rằng cũng là học viên thiên tài của học viện Đan Võ nhưng so với kinh nghiệm bách chiến bách thắng của Cừu Ảnh mà nói thì bất luận là thực lực hay kinh nghiệm chiến đấu thì hắn đều kém rất nhiều, một mình ở lại tất nhiên là con đường chết.

Mà trong ba người, Đường Vũ là người có thực lực mạnh nhất. Vì lẽ đó hắn không chút do dự đứng ra.

Nhìn dáng vẻ của Đường Vũ giống như gặp phải kẻ địch mạnh, suy nghĩ của Lục Nhi cũng căng thẳng theo: “Thiếu gia, thiếu gia chạy trước đi, nô tỳ và Đường Vũ đại ca sẽ chặn đường giúp thiếu gia.”

Diệp Viễn nhìn thấy Lục Nhi cũng đứng chặn trước mặt mình, không kìm được liền cười lớn: “Nha đầu ngốc, ngươi ở lại thì làm được gì chứ? Tránh ra cho ta.”

“Không tránh! Chính là không tránh!” Lục Nhi quật cường nói.

Diệp Viễn buồn cười sau khi thấy hành động của Đường Vũ và Lục Nhi, nhưng trong lòng thấy rất cảm động.

Hoạn nạn mới thấy chân tình. Hành động của Lục Nhi đều nằm trong dự tính của Diệp Viễn, chẳng qua Đường Vũ và hắn mới quen biết có mấy ngày. Dù cho hắn đã cứu phụ thân và lại tặng Bạo Nguyên Đan cho Đường Vũ, nếu như là người có ý chí không kiên định thì lúc này sợ rằng đã chạy mất dép rồi.

Phải biết rằng với thực lực của Cừu Ảnh, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ba người bọn họ đều phải chết.

“Ha ha ha ha, vở kịch này thật khiến người ta cảm động! Diệp Viễn ngươi không nói cũng chả sao cả, vị tiểu cô nương này vô cùng xinh đẹp, lát nữa...” Cừu Ảnh cười lớn tiếng.

Cừu Ảnh lúc này đã khẳng định tên Diệp Viễn này chắc chắn đã luyện pháp môn nào đó hoặc là trên người hắn có pháp bảo nên mới có thể thăm dò ra vị trí của mình.

Có công pháp và bảo bối như vậy là vô cùng hữu dụng đối với hắn, cho nên hắn muốn cho dù thế nào cũng phải ép Diệp Viễn nói ra điều này.

Hơn nữa chắc chắn Lục Nhi đã khiến hắn động lòng, sao hắn lại bỏ qua được cơ hội tốt thế này chứ?

“Các ngươi tránh ra!” Diệp Viễn chen vào giữa Lục Nhi và Đường Vũ, đứng trước mặt họ, trên mặt vẫn mỉm cười, chỉ là lúc này nụ cười trên mặt hắn trở nên vô cùng lạnh lùng.

Cừu Ảnh không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.

Chuyện gì thế này?

Người mà Cừu Ảnh đã giết dù cho chưa đến một trăm thì cũng phải đến tám mươi người, hơi thở trên người hắn lạnh như băng. Cho dù bây giờ có người tu luyện đến cảnh giới Linh Dịch đứng trước mặt hắn, cũng không thể khiến hắn như thế. Nhưng tên tiểu tử Nguyên Khí tầng ba trước mặt hắn lại có thể khiến hắn có cảm giác ớn lạnh?

Hôm nay Cừu Ảnh cảm thấy gặp phải hàng loạt sự việc quá tà môn. Đây rõ ràng là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, tại sao lại trở nên quỷ dị như thế?

“Ngươi và ta vốn không thù không oán, có lẽ ngươi thay người có tiền của kia diệt trừ tai họa, vốn dĩ ta chỉ muốn bắt ngươi để thử nghiệm nhưng ngươi lại dám đánh chủ ý lên Lục Nhi thì đừng trách ta lấy mạng của ngươi.” Diệp Viễn để lộ hàm ý nói.

Lúc này, Diệp Viễn uống một viên đan dược, viên đan dược này là hắn trước khi lên đường đã luyện chế được.

Nếu đã biết chuyến đi lần này nguy hiểm thì Diệp Viễn ắt phải chuẩn bị chu toàn.

Viên đan dược này tên là Ngũ Hành Thông Linh Đan, nó được luyện từ năm dược liệu có dược tính khác nhau đó là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Người có tu vi Nguyên Khí sau khi sử dụng có thể tăng một bậc thực lực trong vòng một khoảng thời gian!

“Ha ha, thật là buồn cười! Ta lại muốn xem xem, một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng ba như ngươi làm sao lấy được mạng của ta?”

Tâm trạng của Cừu Ảnh bây giờ không nhẹ nhõm như hắn thể hiện ra bên ngoài. Trên thực tế hắn chỉ là dùng ngôn ngữ như thế để động viên bản thân và xua tan đi tâm trạng lo lắng trong lòng mà thôi.

Chính vào lúc này Cừu Ảnh rút kiếm ra khỏi vỏ.

Cừu Ảnh là sát thủ, để giết chết đối thủ hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào. Không có ai nói đối đầu trực diện thì không thể đánh lén, lúc trước Cừu Ảnh vẫn còn đang cười lớn nói chuyện mà lúc sau kiếm của hắn đã ở trước mặt Diệp Viễn.

“Diệp huynh (thiếu gia) cẩn thận!” Đường Vũ và Lục Nhi cùng nhau hô lớn.

Có điều tiếng hô lớn của bọn họ lại không nhanh bằng kiếm của Cừu Ảnh. Khi bọn họ kịp phản ứng lại thì kiếm của Cừu Ảnh đã đâm xuyên qua cơ thể của Diệp Viễn.

“Thiếu gia!”

“Diệp huynh!”

Đường Vũ và Lục Nhi nhìn thấy tình cảnh này, tan nát cõi lòng gào to.

Cừu Ảnh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, rõ ràng kiếm của mình đã đâm qua cơ thể của Diệp Viễn nhưng tại sao trên tay lại không hề có chút cảm giác nào?

Cho nên Cừu Ảnh mới rút kiếm nhanh như thế, không chỉ bởi vì sự cẩn trọng của hắn mà càng là bởi vì dự cảm bất thường trong lòng hắn càng lúc càng lớn.

Hắn nhìn thấy sự tự tin trong mắt Diệp Viễn khi ăn đan dược kia, tuy rằng hắn không tin Diệp Viễn ăn viên đan dược đó có thể uy hiếp được tới hắn, nhưng sự cẩn trọng khiến hắn không do dự mà rút kiếm.

Chỉ có người chết mới khiến cho người khác yên tâm.

Nhưng mà rõ ràng chính mình đã giết Diệp Viễn, tại sao cảm giác mơ hồ trong lòng vẫn còn bất an.

Lúc này, cơ thể Diệp Viễn bị Cừu Ảnh đâm trúng dần dần tan ra, biến thành hư vô.

Thứ mà Cừu Ảnh đâm trúng lại là một đạo tàn ảnh.

“Này, ngươi quay lưng về phía kẻ địch như thế là vô cùng nguy hiểm đấy biết không.” Giọng nói của Diệp Viễn khiến cơ thể Cừu Ảnh cứng đờ.

Làm sao có thể chứ? Rõ ràng đã đâm trúng hắn.

“Thuấn Thiểm! Quả nhiên là Thuấn Thiểm!” Đường Vũ kinh ngạc nói.

“Thiếu gia, may quá thiếu gia vẫn ổn!” Lục Nhi vui vẻ nói.

“Ha ha, đương nhiên là không sao, thiếu gia nhà ngươi sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được.” Diệp Viễn cười nói.

“Ngay cả bộ pháp khó như thế mà Diệp huynh còn có thể học được, hơn nữa còn vận dụng xuất thần nhập hóa như vậy, đúng là thiên tài!” Đường Vũ khâm phục nói.

“Trò mèo mà thôi.”

Đối với người khác mà nói, Thuấn Thiểm là một môn bộ pháp vô cùng tinh thâm, khó mà lĩnh ngộ. Nhưng đối với Diệp Viễn mà nói, cấp bậc của loại bộ pháp này đơn giản là dễ như trở bàn tay.

Thuấn Thiểm nhìn qua có vẻ lợi hại, thực ra chỉ là một loại xê dịch gián tiếp trong một phạm vi hẹp, võ kỹ cấp một mà thôi, không coi là cao thâm gì.

Có điều loại bộ pháp ám hợp thiên đạo này tuy dễ học nhưng rất khó để đạt tới trình độ tinh thông, người bình thường muốn luyện thành thục vô cùng khó. Cho nên ở Học Viện Đan Võ, Thuấn Thiểm cũng là một võ kỹ vô cùng cao minh, người luyện thành nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng mà cấp bậc của loại võ kỹ này đối với người đã có cảnh giới tu luyện cao như Diệp Viễn thì quả thực là không đáng nhắc đến.