Chương 20: Trở về

Chương 20: Trở về!

Hoàng thành luôn là nơi người qua lại đông đúc, lúc nào cũng có dăm ba nhóm người đi từ ngoại thành đi vào, lúc này vợ chồng Diệp Hàng đang tiễn Diệp Viễn lên đường.

“Viễn nhi, đoạn đường này chỉ đi mất nửa ngày đường, nhưng ta luôn cảm thấy có chút không ổn. Với tính cách của Vạn Đông Hải, bị đả kích như thế tuyệt sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy, ta đoán hắn nhất định đang có ý đồ nào đó. A Bình và A Thành theo ta bao nhiêu năm rồi, hay là để cho bọn họ hộ tống ngươi đi.” Diệp Hàng tận tình khuyên nhủ.

Vạn Đông Hải hiểu Diệp Hàng như thế, Diệp Hàng đối với Vạn Đông Hải hiểu biết cũng rất sâu. Cho nên trên đường đi hắn đều khuyên Diệp Viễn mang theo hai tên hộ vệ, nhưng lại bị Diệp Viễn cự tuyệt.

“Phụ thân, lộ trình chỉ có nửa ngày, không có chuyện gì đâu. Hơn nữa còn có Đường huynh đi cùng nhi tử, Vạn Đông Hải cho dù lá gan lớn cỡ nào đi nữa, cũng không dám trắng trợn phái người tới giết hài nhi đâu.” Diệp Viễn cười, một mực cự tuyệt nói.

“ Viễn nhi à, con nghe lời cha con đi. Vạn Đông Hải người kia lòng dạ ác độc, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.” Nhâm Hồng Lăng cũng khuyên.

Hai vợ chồng này đối với nhi tử vừa mới quay đầu, không muốn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Có điều Diệp Viễn chỉ cười lắc đầu một cái, dáng vẻ cự tuyệt đã rất rõ ràng rồi.

“Ai da, đứa bé này thật là bướng bỉnh mà.”

Trái lại Diệp Hàng biết rằng nhi tử của mình bây giờ thực sự lợi hại hơn trước kia, có lẽ nhi tử thật sự có tuyệt chiêu gì để bảo toàn tính mạng chăng. Ngày hôm qua nhi tử xuất hiện ở trước mặt mình, đã lên tới Nguyên Khí cảnh tầng ba rồi, khiến Diệp Hàng vô cùng giật mình. Mặc dù biết Diệp Viễn gặp được sư phụ giỏi , nhưng tốc độ tiến bộ này cũng quá kinh khủng.

Có điều nghĩ tới thủ pháp thần quỷ khó lường của vị sư phụ kia, Diệp Hàng dần dần cũng bình thường trở lại, hắn biết trên thế gian này chuyện mà hắn không biết đến còn quá nhiều.

“Bỏ đi, nếu hắn không chịu, để cho hắn tự mình đi đi. Nhi tử lớn rồi, dù sao có một số việc là phải tự mình đối diện.” Diệp Hàng thở dài nói.

Diệp Viễn dập đầu trước cha mẹ một cái, rồi cùng với Đường Vũ và Lục Nhi lên đường.

...

Diệp Viễn dĩ nhiên biết đoạn đường này có gì đó không ổn, song có một số việc hắn nghĩ muốn tự mình đối mặt, hắn muốn dựa vào cái này để rèn luyện bản thân.

Diệp Viễn có kiến thức đan đạo sâu không lường được, nhãn giới đã vượt qua hạ giới nhỏ hẹp này, còn có vô số võ kỹ công pháp. Nhưng những thứ này không có nghĩa là thực lực, nếu không bây giờ Diệp Viễn liền có thể trực tiếp trở về Thần vực rồi.

Điều Diệp Viễn phải làm chính là đem những thứ này chuyển hóa thành thực lực chân chính.

Kiếp trước của Diệp Viễn quá chuyên tâm vào đan đạo, dẫn tới hoang phế võ đạo. Cảnh giới cao thì cao nhưng chiến lực lại là một cái cặn bã.

Làm sao đem kiến thức của kiếp trước chuyển hóa thành sức chiến đấu được chứ?

Diệp Viễn biết, chỉ có chiến đấu, chiến đấu, liên tục chiến đấu!

Chỉ khi không ngừng chiến đấu, mới có thể tăng thực lực lên, mới có thể quay về Thần vực!

Không có thực chiến, cho dù là kiến thức của Diệp Viễn có cao thâm đến mấy, cũng chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi.

Cho nên, Diệp Viễn không muốn sống dưới sự bảo vệ thương yêu của Diệp Hàng và cũng chính vì thế hắn mới lựa chọn trở lại Học Viện Đan Võ để cạnh tranh với các học viên thiên tài khác.

Cũng như những lời mà Diệp Viễn đã nói với Đường Tông Hoài vậy, Học Viện Đan Võ không phải là nơi bồng lai tiên cảnh mà ở trong đó có sự cạnh tranh vô cùng tàn khốc.

Lần trở về học viện này cũng là lần đầu tiên Diệp Viễn đối diện với thách thức.

...

Học Viện Đan Võ cũng không ở Hoàng thành, mà tọa lạc cách Hoàng thành vài trăm dặm về phía bắc. Nơi đó gần với Rừng Sâu Vô Biên, chính là nơi đào tạo ra những thiên tài kiệt xuất.

Ba người Diệp Viễn không vội vàng mà ung dung cưỡi ngựa quay trở lại học viện.

“Phải rồi, ta còn chưa chúc mừng Đường huynh đột phá đến Nguyên Khí tầng năm.”

Đường Vũ vốn ở cấp độ tầng bốn đỉnh phong, bây giờ lại có được Bạo Nguyên Đan của Diệp Viễn. Nếu như vẫn không thể đột phá lên Nguyên Khí tầng năm thì chi bằng tìm tảng đá đập đầu chết luôn cho xong.

“Đâu có đâu có, tất cả đều là công lao của Bạo Nguyên Đan mà Diệp huynh tặng cho ta. Bạo Nguyên Đan này thật sự thần kỳ, dĩ nhiên nguyên lực ẩn chứa trong đó mạnh mẽ hơn Nguyên Khí Đan gấp mấy lần. Ta chỉ nuốt vào một viên, liền có thể dễ dàng lên cấp.”

Đến bây giờ, nguyên lực của Đường Vũ còn có chút cuồng bạo, trong lòng hắn suy nghĩ lên cấp không hề đơn giản. Cũng bởi vì hắn dùng Bạo Nguyên Đan nên mới biết tại sao Diệp Viễn có thể trong một đêm liền thăng lên được hai tầng tiểu cảnh giới.

Hắn không biết là Diệp Viễn đã dùng là Bạo Nguyên Đan cực phẩm, mà số lượng dùng của hắn là gấp mấy lần, mấy viên đan dược đó đủ cho hắn tu luyện tới Nguyên Khí cảnh tầng sáu.

Ở giữa mỗi đẳng cấp của Nguyên Khí Cảnh không phải chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai , càng cao cấp thì số lượng nguyên lực cần thiết càng nhiều, hơn nữa còn là gấp bội. Lượng nguyên lực từ tầng năm đến tầng sáu dường như chính là tổng cộng số lượng nguyên lực từ tầng một đến tầng năm. Mà nguyên lực khổng lồ như vậy, dĩ nhiên chỉ đủ cho Diệp Viễn tu luyện tới Nguyên Khí tầng ba.

“Ha ha, thất phu vô tội hoài bích có tội, sau khi Đường huynh về học viện, ngàn vạn lần không nên đem chuyện Bạo Nguyên Đan lộ ra ngoài, nếu không hậu quả khó mà lường được.”

Vạn Đông Hải đã luyện ra Tụ Nguyên đan gì đó liền có lòng tin có thể đánh bại được Dược Hương Các, mà dược hiệu của Bạo Nguyên Đan này mạnh hơn nhiều so với Tụ Nguyên Đan, một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ mang đến một trận phong ba bão táp vô cùng lớn.

Kiếp trước Diệp Viễn thượng vị đã lâu, ngoại trừ tên phản đồ lòng lang dạ sói đó ra thì hắn tự tin vào khả năng nhìn người của bản thân. Đường Vũ có tấm lòng hiếu thảo đáng khen, tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân lật lọng, vả lại xuất thân của hắn lại tương đồng với bản thân nên mới nổi lên lòng yêu quý nhân tài, đem Bạo Nguyên Đan tặng cho hắn.

Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không phải là không có lòng tư lợi. Một hảo hán ba cái bang, sau khi Diệp Viễn đến Học Viện Đan Võ, hắn không thể chuyện gì cũng tự mình xông lên phía trước, có mấy hảo bằng hữu đi cùng thì tốt hơn nhiều.

“Diệp huynh yên tâm, Đường Vũ không phải người không hiểu lý lẽ, cũng biết Bạo Nguyên Đan này là chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này trước mặt người khác. Nhưng lượng thứ cho Đường Vũ mạo muội, Diệp huynh có bản lĩnh này, vì sao còn phải tới Học Viện Đan Võ?”

Đường Vũ không phải là kẻ ngốc, mặc dù chỉ thấy một phần tài năng của Diệp Viễn nhưng hắn lại chắc chắn khẳng định trình độ đan đạo của Diệp Viễn đã hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn hiện tại của Tần quốc, đến học viện Đan Võ há chẳng phải là mai một nhân tài?

Hơn nữa có mấy lời hắn không tiện mở miệng, sợ Diệp Viễn hiểu lầm, những hiểu biết kia Diệp Viễn học được từ đâu? Bất kể là đan dược vô danh dùng để chữa trị cho phụ thân kia, hay là Bạo Nguyên Đan trong tay hắn, đều không phải là thứ mà Diệp Hàng có thể luyện chế được.

Song những nghi ngờ này của hắn, hắn chỉ nghĩ trong đầu, trừ phi Diệp Viễn chủ động nói cho hắn biết, nếu không thì hắn sẽ coi như không biết điều này.

“Học Viện Đan Võ chính là nơi tụ tập tinh anh của Tần quốc, một nơi sóng gió tụ hợp xoay vần như vậy, Diệp Viễn ta làm sao có thể bỏ qua?”

“Ha ha, theo ta thấy, những cái gọi là thiên tài, tinh anh kia, so với Diệp huynh chẳng qua chỉ là gà đất chó sành.”

Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Không thể khinh thường anh hùng thiên hạ. Chắc hẳn ngươi cũng đoán được, trong mấy ngày qua ta có chút ít kỳ lạ nên mới có sự thay đổi lớn như thế, nhưng chung quy lại thực lực của ta còn quá yếu. Nếu thiên tài mà không có sự vượt trội hơn người thì cũng chỉ là tấm đệm để người khác đặt chân lên mà thôi.”

Đường Vũ gật đầu một cái, mơ hồ biết ý đồ của Diệp Viễn khi tới Học Viện Đan Võ, nhưng trong lòng thì vô cùng bội phục.

Không cần nghĩ cũng biết, Diệp Viễn đạt được kỳ ngộ tuyệt đối rất phi phàm. Nhưng Diệp Viễn lại không kiêu không vội, biết chính xác vị trí của mình, đúng là hiếm thấy.

Những thiên tài đó của học viện, kẻ nào cũng ngang tàn kiêu ngạo? Đối với học viên bình dân giống như bọn họ thì những người đó lại càng xem thường.

Đường Vũ tin tưởng rằng không bao lâu sau Diệp Viễn có thể nở rộ hào quang của chính mình tại Học Viện Đan Võ. Những kẻ được gọi là thiên tài kia, so với hắn cũng kém mấy phần.

“Ra đây đi, theo chúng ta cả ngày đường, các hạ chắc hẳn cũng thấm mệt rồi, đúng chứ?” Lúc Đường Vũ còn đang suy nghĩ lung tung, Diệp Viễn bỗng nhiên hô.