Chương 5: Tuyệt Sắc Quốc Sư - Chương 3

Ánh trăng thanh khiết sáng ngời.

Bầu trời đêm mùa xuân xinh đẹp mà tươi mát, hương hoa tỏa ngát trong hoa viên của Thái tử điện, khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thoải mái vô cùng…

Thế nhưng lúc này, thái tử Hoàng Phủ Dật chẳng còn chút tâm tình nào để ngắm trăng cả, bởi toàn bộ tâm tư của y đều đang tập trung vào người đang nằm trên giường kia, vào đôi mắt xinh đẹp đang nhắm chặt đó.

“Xin lỗi… “

Đây là những lời mà khi Quốc sư tỉnh tuyệt đối sẽ không thể nào được nghe từ miệng Thái tử nói ra.

Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Dật dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ của Tĩnh Huyền, khổ sở thầm thì, “Tại sao? Tại sao ta lại không nhịn được cứ muốn tổn thương đến ngươi?”

Rõ ràng muốn hắn đối với mình thật tâm mỉm cười, thế nhưng không hiểu sao lại không nhịn được mà muốn hung hăng chèn ép hắn, chà đạp hắn, muốn nhìn thấy hắn ở dưới thân mình rên rỉ cầu xin?

Đáng tiếc chính là… vị quốc sư quật cường này chưa từng cho y được toại nguyện.

Hắn luôn như vậy, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn y, mặc kệ y có làm ra những chuyện nhục nhã thế nào đối với mình, hắn vẫn luôn coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn bình tĩnh mà nhìn y như vậy.

Nhưng hôm nay, hắn vì y mà thổ huyết rồi.

Mặc kệ vị quốc sư đạo hạnh cao thâm này có giỏi che giấu tâm tình của mình như thế nào chăng nữa, hắn rốt cuộc cũng lộ ra sơ hở.

“Ngươi hẳn là thích ta đúng không… ” Hoàng Phủ Dật không nhịn được mà dịu dàng đặt những nụ hôn liên tiếp xuống gương mặt xinh đẹp trước mặt, “Thừa nhận đi… thừa nhận ngươi là của ta… là của ta… “

Tĩnh Huyền trong giấc mộng lại phảng phất hồi tưởng lại những ký ức trước kia…

Người trong lòng vẫn như xưa ôn nhu hôn hắn, vừa hôn vừa nói những lời yêu thương vĩnh viễn chẳng xa rời…

Huyền đệ… Ta yêu ngươi… Đời đời kiếp kiếp vẫn yêu ngươi…

Dật ca ca… Ta cũng yêu ngươi… Van cầu người đừng dừng lại, hãy hôn Tĩnh Huyền nữa đi… Đừng rời xa ta!

Mặc cho Tĩnh Huyền liều mạng giữ lại, nhưng ái nhân trong lòng đã hóa thành một luồng khói xanh, ở ngay trước mặt hắn mà biến mất vô tung vô ảnh…

“Đừng… Đừng mà… Đừng rời khỏi ta… Dật ca ca!”

Nghe quốc sư thất thanh gọi lên cái tên “Dật ca ca” kia, Hoàng Phủ Dật trong lòng chấn động, một cỗ đau thương không hiểu từ đâu lan tỏa, khiến cho y không nhịn được mà run rẩy, không sao kiểm chế được.

Hắn là đang gọi ai?

Là ta sao? Là ta sao?

Không, không thể nào, Quốc sư lớn hơn ta nhiều tuổi, sao có thể gọi ta là ca ca?

Nhưng tại sao? Tại sao tiếng kêu này lại quen thuộc đến thế?

Nhìn những giọt nước mắt đau khổ không ngừng rơi xuống từ hốc mắt của Tĩnh Huyền, Hoàng Phủ Dật cảm thấy khổ sở không biết nên làm sao cho phải, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu hôn lên những giọt lệ thanh khiết kia, nức nở nói, “Ta sẽ không rời khỏi ngươi… vĩnh viễn không rời xa ngươi… Huyền đệ… “

Lời này vừa nói ra miệng, Hoàng Phủ Dật cũng cảm thấy sửng sốt.

Huyền đệ? Ta sao có thể gọi hắn là Huyền đệ?

Điên rồi, ta thật sự đã điên rồi!

Nhưng cách xưng hô này sao lại quen thuộc thế, gọi lên sao lại thuận miệng thế, phảng phất như đã gọi cả trăm cả ngàn lần…

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Ngay lúc thái tử tâm tư trăm mối ngổn ngang thì….

“Tới! Điện hạ, sư phụ tới rồi!”

Tiểu Tuyên Tử mồ hôi nhễ nhại vội chạy vào, thở phì phò như trâu, ngược lại Vân Không đạo sĩ đi phía sau lại mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả mồ hôi cũng không hề chảy tới nửa giọt.

Vân Không đạo sĩ nửa đêm đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị Tiểu Tuyên Tử vội vàng đánh thức.

Bởi vì trong hoàng cung không thể tùy tiện thi triển pháp lực nên Vân Không đạo sĩ không thể làm gì khác hơn là cố rảo bước cho nhanh. Dọc theo đường đi, Tiểu Tuyên Tử đã đem tiền căn hậu quả kể rõ ngọn ngành, thật sự làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.

Cái tên thái tử ngu ngốc này, khả năng chinh phục ái nhân so với kiếp trước sao lại thua kém nhiều như vậy?

“Dật nhi, quốc sư đã tỉnh chưa?”

Hoàng Phủ Dật thấy sư phụ tới, như người chết đuối vớ được cọc gỗ, vội lo lắng nói, “Sư phụ, người mau mau đến xem, sao hắn vẫn còn chưa tỉnh?”

Vân Không đạo sĩ chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

Ai, si nhi (đứa trẻ ngốc), thật sự là si nhi mà.

Bằng pháp lực lúc này của Tĩnh Huyền, sao có thể vì một việc nhỏ mà hôn mê bất tỉnh. Huyền nhi nhất định là do thương tâm quá mức, nên tiềm thức không muốn thanh tỉnh nữa đây mà.

“Sư phụ, người hãy mau nghĩ cách cứu hắn đi.”

“Đừng nóng vội, quốc sư không sao đâu. Hắn chỉ là nhất thời ngất xỉu thôi. Cứ để vi sư đánh thức hắn.”

Vân Không đạo sĩ dùng một ngón tay vẽ một đạo “bùa chú” lên đỉnh đầu của Tĩnh Huyền, để thức tỉnh tâm hồn đang ẩn náu của hắn….

Hàng mi dày như cây quạt nhỏ của Tĩnh Huyền khẽ rung, sau đó đôi mắt nhắm chặt cũng chậm rãi mở ra…

“A, quốc sư tỉnh dậy rồi!” Tiểu Tuyên Tử cao hứng đến mức nhảy dựng lên!

Hoàng Phủ Dật thấy hắn đã tỉnh lại cũng mừng rỡ như điên, nhưng không biết vì sao, khi mở miệng nói ra lại là những lời làm cho người nghe tức muốn hộc máu, “Rốt cuộc cũng tỉnh rồi à? Bổn thái tử còn tưởng ngươi muốn ngủ nhờ cả đêm ở đây chứ?”

Tiểu Tuyên Tử ở một bên nghe xong thiếu chút nữa chết ngất luôn!

Có lầm hay không? Thật sự là miệng “rồng” không mọc được ra ngà voi mà!

Điện hạ không thể nói lời nào dễ nghe một chút hay sao? Vạn nhất quốc sư lại bị ngươi chọc cho tức đến hôn mê thì kẻ chịu tội cũng đâu phải là ngươi cơ chứ!

Ôi, không, lại là ta cho mà coi! Tiểu Tuyên Tử vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Vân Không đạo sĩ nghe được những lời đồ nhi bảo bối của mình nói mắt cũng trợn trắng, trong lòng mắng to ngu ngốc!

Hai người đều cảm thấy ủy khuất thay cho quốc sư, nhưng Tĩnh Huyền lại không để tâm, hơi giãy dụa muốn ngồi dậy, “Điện hạ, là bần tăng thất lễ rồi. Bần tăng cũng nên quay về Tử Vân tự.”

Hoàng Phủ Dật thấy hắn tỉnh lại liền lập tức vội vã đòi đi, tâm tỉnh quả thực xấu đến cực điểm, liền thô lỗ mắng, “Ai cho phép ngươi đi? Nằm xuống cho bổn thái tử!”

Tiểu Tuyên Tử nghe vậy thiếu chút nữa bật cười thành tiếng!

Mẹ cha ơi, điện hạ văn võ song toàn, thông minh cái thế, thế nào mà cứ gặp phải quốc sư thì lại bị chọc cho tính tình không khác gì đứa trẻ lên ba, thật sự là buồn cười chết người đi được!

Hoàng Phủ Dật thấy Tĩnh Huyền cúi đầu nhưng vẫn không chịu nằm xuống, trong lòng chỉ sợ hắn sẽ cứ như vậy bỏ đi, không khỏi vội la lên, “Ngươi nếu không nghe lời, bổn thái tử sẽ gọi mấy nữ nhân nữa đến!”

Chỉ là tượng đất cũng có ba phần nóng nảy, càng huống chi y đã đánh đúng vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng Tĩnh Huyền.

Chỉ thấy Tĩnh Huyền dùng đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn thái tử, giận dỗi nói, “Điện hạ muốn triệu bao nhiêu nữ nhân đến là chuyện của người, bần tăng không có quyền can thiệp, người muốn sao cũng được!”

“Được!” Hoàng Phủ Dật tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Tuyên Tử! Mau đi triệu mười nữ nhân tới đây cho ta!”

Tĩnh Huyền ưu nhã cười, “Mười người làm sao đủ được? Tiểu Tuyên Tử, càng nhiều càng tốt, ngươi hãy đem tất cả mỹ nữ đã được các nước cống tiến cho điện hạ gọi đến đây hết đi.”

Hoàng Phủ Dật nghe vậy nộ khí xung thiên, “Ngươi…. ngươi giỏi lắm! Ngươi hẳn là chỉ ước có thể mang ta cho những nữ nhân này, để ngươi tránh được phiền toái đúng không?”

“Đúng thế!” Tĩnh Huyền không chịu yếu thế mà phản kích!

“Bổn thái tử sẽ không cho ngươi được toại nguyện! Người đừng mơ tưởng có thể bỏ đi!”

Hoàng Phủ Dật nhào tới, hung hăng áp hắn xuống giường…..

“Buông ta ra! Buông ta ra!” Tĩnh Huyền tức giận đến mức hồ đồ, tay chân cũng không ngừng đấm đá vào người y.

“Muốn bổn thái tử buông tha ngươi, kiếp sau cũng đừng mơ tưởng!” Hoàng Phủ Dật đem hắn giam vào trong lòng, chặt chẽ không rời.

Một người vốn là một quốc quân tương lai chững chạc nội liễm, một người lại là quốc sư của một nước cao quý thánh khiết, hai nam nhân quyền cao chức trọng, vậy mà lúc này lại như hai tiểu hài tử đấu võ mồm đùa giỡn với nhau, nếu để cho những người ngưỡng mộ trong hoàng cung thấy được, nhất định sẽ choáng váng đến ngất xỉu mất thôi! Vân Không đạo sĩ cùng Tiểu Tuyên Tử cũng chỉ đành đứng một bên xem kịch vui.

“Thật đặc sắc! Một màn này nhất định phải ghi vào sử sách mới được!” Tiểu Tuyên Tử len lén cầm bút mực lên, bắt đầu vẽ tranh.

“Nếu như Tiểu Bạch miêu ở đây nhất định sẽ đánh hơi được chuyện hay cho xem.” Vân Không đạo sĩ nhớ tới vật nhỏ kia thích nhất là trêu cợt hắn, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

“Nhìn cái gì hả?” Một con tiểu tuyết ly toàn thân tuyết trắng đột nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào!

“Sư bá!” Tĩnh Huyền vừa quay đầu nhìn, liền thét lên một tiếng kinh hãi.

“A? Tiểu Huyền nhi, ngươi đang cùng thái tử làm gì vậy?” Tuyết ly tò mò mà chớp chớp mắt mấy cái.

Chỉ thấy nó dạo một vòng quanh phòng, sau đó đột nhiên biến thành một thiếu niên vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo.

Người tới đúng là Y Tuyết, sư bá của Tĩnh Huyền.

Tĩnh Huyền từ nhỏ lớn lên ở phật môn, được sư phụ một tay nuôi lớn, luôn luôn tôn sư trọng đạo, hôm nay bị sư bá trông thấy cảnh mình đang bị một nam nhân áp đảo trên giường, không khỏi lúng túng, ấp úng không nói nên lời.

“Sư bá… Ta… ta… “

“Có phải là thái tử khi dễ ngươi không?” Y Tuyết bừng tỉnh đại ngộ mà chất vấn, “Huyền nhi đừng sợ, để sư bá đến giáo huấn hắn!”

Y Tuyết đang muốn đánh về phía giường, lại bị Vân Không đạo sĩ một tay nắm lấy cổ!

“Tự dưng không đầu không cuối chạy đến gây sự, ngươi đúng là đồ tiểu bạch miêu đần độn!”

“Thối đạo sĩ! Lại mắng ta là tiểu bạch miêu! Ta làm thịt ngươi!”

“Đến đây a, tiểu bạch miêu, meo meo, meo meo!”

Vân Không đạo sĩ cùng Y Tuyết một người một ly đã giao đấu với nhau vài chục năm, cho đến giờ vẫn là đánh không biết chán!

Hoàng Phủ Dật thừa dịp Tĩnh Huyền đang phân tâm, vội vàng cho Tiểu Tuyên Tử một cái liếc mắt!

Tiểu Tuyên Tử ngầm hiểu, như kẻ trộm cười hì hì, đoạn vội vàng chạy tới bên giường đem màn trướng buông xuống….