Chương 1: Tuyệt Sắc Quốc Sư - Chương 1-1: Tiết Tử

Gió lạnh tiêu điều. Trước cửa Tử Vân tự – tông miếu của hoàng thất có một hàng người đang nghiêm cẩn quỳ.

Hôm nay là ngày đương kim quốc sư – Tĩnh Huyền đại sư mở cửa sau mười năm bế quan tu luyện.

Hoàng đế và hoàng hậu vô cùng cảm động và nhớ nhung ân đức của quốc sư, liền tự mình dẫn theo thái tử, công chúa và các đại thần tới trước tông miếu quỳ dưới đất nghênh đón.

Đại môn chậm rãi mở ra. Mọi người chỉ dám len lén ngước mắt nhìn, không khỏi nín thở chờ đợi – chỉ thấy một đại sư thân khoác áo cà sa tố sắc, trường thân ngọc lập, chắp tay hành lễ, cả người như thể có pháp quang lưu chuyển, tư thái thần thánh, tuyệt mỹ tới nỗi không vướng bụi trần.

Hoàng đế cùng hoàng hậu – cũng chính là Vân phi khi xưa, trịnh trọng bước tới nghênh đón. Hoàng đế chắp tay hành lễ, khom người nói, “Từ khi thái tử sinh ra, quốc sư đã tình nguyện bế quan khổ tu mười năm, vì thái tử cầu phúc. Thật sự đã khiến người phải chịu nhiều cực khổ rồi. Đại ân đại đức này, trẫm cùng hoàng hậu sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên.”

Hoàng đế biết rõ, Tĩnh Huyền đại sư vì ái nhân chuyển thế đầu thai đã phải hy sinh rất nhiều, đương nhiên đối với người lại càng thêm cung kính.

“A di đà phật, Hoàng thượng không cần đa lễ. ” Tĩnh Huyền thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ như trên đời không chuyện gì có thể khiến hắn rung động.

Hoàng hậu mỉm cười, “Đại sư pháp lực cao thâm, dung nhan lúc này cùng mười năm trước không hề có chút thay đổi, thật khiến cho người ta hâm mộ. Đâu có giống như dáng vẻ của bổn cung, ôi, đã già rồi.”

“Vân nhi của trẫm đâu có già?” Hoàng đế mỉm cười nắm tay nàng, “Vẫn là dung nhan như khi mới vào cung, vẫn là dáng vẻ khiến trẫm yêu thương như trước.”

“Hoàng thượng! Có đại sư ở đây mà.”

“Ha ha, hoàng hậu của trẫm xấu hổ rồi.”

“Hoàng thượng lại trêu chọc Vân nhi.” Hoàng hậu kiều mỵ liếc mắt nhìn ái nhân một cái, dung nhan xinh đẹp thoáng đỏ bừng, vội vàng hướng phía sau vẫy vẫy, “Dật nhi, mau tới bái kiến quốc sư.”

“Dạ.” Đương kim thái tử – Hoàng Phủ Dật vâng lời, chậm rãi đi tới. Ngay khi Tĩnh Huyền đại sư cùng y bốn mắt tương giao, trong lòng liền không khỏi chấn động.

“Tham kiến đại sư.” Hoàng Phủ Dật chắp tay hành lễ, khom người nói.

Thái tử dung mạo tuấn mỹ, khí độ ung dung, tuy chỉ là một hài đồng mới mười tuổi nhưng mỗi một cử động đều là phong thái uy nghi của hoàng gia, khiến cho người ta nhìn thấy phải tôn kính. Tĩnh Huyền si ngốc mà nhìn ái nhân đã chuyển thế đứng trước mắt mình, trong lòng trăm mối tâm tư, vốn tưởng lòng đã như mặt hồ lặng sóng, vậy mà giờ phút này lại tựa sóng cuộn biển gầm, xúc động đến khó nói được nên lời.

Thái tử chờ lâu không thấy quốc sư đáp lễ, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn lên – chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Huyền đại sư rưng rưng, đôi môi mềm mại khẽ run lên nhè nhẹ, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn thổ lộ với mình. Hoàng Phủ Dật thấy hắn nhìn mình như si như túy, từ nơi nào đó sâu trong thân thể bỗng dâng lên một cảm giác khô nóng khó nhịn, thiếu chút nữa không nhịn được muốn vươn tay ôm hắn vào lòng! Đáng chết! Sao tên hòa thượng này lại yêu mị như thế? Chắc chắn là một yêu tăng!

Từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục của một vị vua tương lai, vị thái tử lúc nào cũng chững chạc nghiêm cẩn bị dục vọng của chính mình khiến cho sợ hãi, y oán hận nhíu mày, khẽ quay mặt đi.

Tĩnh Huyền vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vô bờ khi gặp lại kiếp sau của ái nhân, nhưng lại thấy thần sắc thái tử có chút bực mình, lập tức cả kinh, vội vàng thu liễm lại tâm thần, cung kính hành lễ.

“Tĩnh Huyền tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Quốc sư miễn lễ.” Hoàng Phủ Dật thản nhiên trả lời.

Hoàng hậu nương nương thấy thái độ của Thái tử với quốc sư có chút lạnh lùng, không khỏi từ ái nắm tay ái tử, nói những lời thấm thía, “Dật nhi, con mang trong người số mạng kỳ lạ, quốc sư vì muốn bảo hộ con cả đời bình an mà đã phải chịu đựng biết bao đau khổ, con sau này nhất định phải hảo hảo báo đáp quốc sư, biết không?”

Hoàng Phủ Dật không rõ vì sao phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn nói số mạng y kỳ lạ, trực giác nghĩ đây nhất định là những lời dối trá do tên yêu tăng này bịa ra để lung lạc lòng người, nhằm ngồi yên trên ghế quốc sư.

Nghĩ vậy, tự đáy lòng y đối với Tĩnh Huyền không khỏi thêm phần ác cảm, nhưng ngoài miệng vẫn nhất mực cung kính trả lời, “Hài nhi biết rồi. Sau này hài nhi nhất định sẽ hảo hảo ‘báo đáp’ quốc sư.” Thái tử vừa nói vừa mỉm cười nhìn quốc sư, nhưng ý cười cũng không vương lên mắt. Tĩnh Huyền trong lòng thấy vô cùng chua xót, đúng là nhân quả tuần hoàn.

Ái nhân vốn mang theo oán hận cùng hiểu lầm với hắn mà đầu thai chuyển thế, nhất định đời này đối với hắn sẽ không có một chút ý nghĩ yêu thương nào. Dù cho trong lòng tràn đầy thương tâm, nhưng Tĩnh Huyền vẫn vô oán vô hối.

Thái tử vừa sinh ra, Vân Không đạo sĩ nhìn mặt liền nói thẳng, thái tử là thiên mệnh đã định, chắc chắn có thể kế thừa ngôi vua, nhưng trước khi đăng cơ sẽ gặp phải nhiều thăng trầm trắc trở. Tĩnh Huyền liền mang theo Lưu quang bảo điển bế quan khổ tu mười năm, vừa để cầu phúc cho tiểu thái tử, vừa nhằm gia tăng pháp lực của chính mình, chỉ mong khi còn sống có thể bảo vệ cho ái nhân thuận lợi đăng cơ, một đời bình an.

Cho dù thái tử vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại kiếp trước cùng tình yêu của hắn, nhưng chỉ cần có thể bình yên ở bên cạnh y, Tĩnh Huyền đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Dung nhan tuyệt thế của quốc sư thoáng vẽ lên một nụ cười đẹp đẽ mà thê lương vô hạn…