Sáng sớm hôm sau, Lưu Tô dậy thật sớm ăn sáng, vệ sinh cá nhân, ăn mặc chỉnh tề sau đó mới rời khỏi nhà. Đúng 6 giờ ba mươi, hắn đến đúng bến xe buýt đầu ngõ Tùng Sơn mà ngày hôm qua mỹ nữ xuống xe ở đó. Hắn chờ đợi thật là lâu, từng đợt rồi lại từng đợt nam nữ bắt xe buýt đi làm buổi sáng đi qua nhưng bóng dáng mỹ nữ vẫn không thấy đâu.
Lưu Tô cực độ thất vọng, vô cùng tự trách và ảo não tại sao ngày hôm qua lại tùy hứng viết trên danh thiếp nói rõ cho nàng biết hôm nay hắn sẽ ở bến xe buýt đợi nàng. Nói không chừng sau khi nàng xem xong, ngược lại vì nguyên nhân tránh mặt hắn mà hôm nay không đi làm, hoặc đi taxi hay thậm chí có xe riêng của lão già nào đó đưa đón. Đang cực kì buồn bã và hối hận thì bỗng nhiên kỳ tích xuất hiện.
Ở phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện dáng vẻ vội vàng của nàng. Dù vội vã nhưng nàng vẫn như hạc giữa bầy gà giữa một rừng dân công sở. Nàng từ xa tiến lại lại vẫn là với hình ảnh cao gầy động lòng người, thế nhưng làm hắn sáng mắt ra là cách mà nàng ăn mặc hôm nay. Oh My God! Mỹ nữ hôm nay khoác trên mình là một chiếc áo cổ tròn điểm phấn màu xanh da trời, khoác nhẹ nhàng một áo khoác mỏng màu đen, hạ thân chính là váy ngắn màu đen xẻ tà ngắn trên đầu gối mười lăm cen-ti-mét. Váy ngắn cộng thêm đôi giày cao gót màu đen làm cho cặp đùi thon dài, tuyết trắng, mềm mịn của nàng càng thêm chói mắt. Khi nàng bước đi thỉnh thoảng lộ ra hai khe đùi giữa hai chân, điều này làm cho cánh đàn ông đang đợi xe buýt nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Đến cả Lưu Tô hắn nhìn vào mà tiểu huynh đệ trong quần thức giấc cả một đêm nay mới ngủ một lúc mà lại bị đánh thức, đứng dậy vững vàng.
Lưu Tô hướng tới mỹ nữ cười cười tỏ vẻ chào hỏi, thế nhưng đáp lại nàng lại chỉ lộ ra biểu cảm lãnh đạm, với một đôi lạnh lẽo mà thần bí anh mắt thể hiện ra lãnh tĩnh cách xa người cả nghìn dặm, đối với hắn làm như không thấy. Kết hợp với áo quần hơi mỏng và ngắn của nàng ôm sát lấy thân thể đầy những đường cong lung linh, vẻ mặt lãnh diễm ấy cho hắn thấy hình ảnh một quản lý cấp cao lạnh như băng sương, không thể xâm phạm. Hắn hô hấp có chút khó khăn và sợ hãi, tuy vậy khóe mắt trước mặt nàng vẫn len lén lướt quá bộ ngực no đủ 38D ấy.
Lúc này thì xe buýt đã đến, Lưu Tô theo thường lệ quen tay hay việc chen lấy một vị trí ngay sau lưng mỹ nữ khi bước lên xe. Tại thời điểm hành khách chen chúc ổn định chỗ đứng phía trong xe, có hai gã nam nhân có ý định di động thân hình để thuận thế chạm vào bờ mông của mỹ nữ. Nàng nhăn mặt và tỏ vẻ chán ghét chuyển dịch thân thể tránh đi, nhưng ngoài ý muốn là nàng là hướng về phía Lưu Tô mà tiến lại gần, tự nhiên mặt nàng lại nằm trọn trong ngực của hắn. Đến bây giờ thì nàng nhận ra là nàng và hắn đã chính diện kề sát bên nhau rồi.
Bộ ngực của nàng lại một lần nữa cùng ngực của hắn tiếp xúc. Hai viên cầu thịt quen thuộc cứ thể cọ xát, di động trước ngực hắn. Nhưng mà Lưu Tô bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề là mỹ nữ hôm nay không mang áo ngực. Hai người hiện tại đang đùi dán chặt đùi, trên đùi hắn bây giờ truyền tới cảm giác ấm áp từ chân đẹp của nàng. Cảm giác ngay lúc này làm hắn có chút lâng lâng, không biết là nàng chủ động chuyển qua úp mặt vào hắn hay vẫn chỉ là vô tâm, vì theo hắn thấy từ đầu đến cuối ánh mắt nàng vẫn cứ là lãnh tĩnh, đến nhìn cũng không nhìn đến hắn.
Đột nhiên nàng cởi bỏ hai hạt cúc áo phía trên cái áo công sở của nàng, để cho ánh mắt của Lưu Tô thuận lời chui qua cổ áo. Hắn rốt cục chứng kiến được hình ảnh phần trên trần trụi của mỹ nữ. Hắn không dám tin vào mắt mình nữa, thiên hạ thậm chí có được một cỗ hoàn mỹ thân thể đến như thế ư? Chỉ thấy mỹ nữ mỗi một tấc da thịt, từng cái lỗ chân lông, mỗi một chỗ nhô lên, mỗi một chỗ lõm xuống, tất cả đều hoàn mỹ. Hắn nhìn chăm chăm vào hai vú sáng long lanh kiều nộn của nàng cùng với hai nửa bán cầu vừa trắng, to lại vừa cân đối. Màu da trên cặp vú của nàng trắng như được điêu khắc từ ngà voi ra kết hợp với đầu vú đỏ thẫm run nhè nhẹ như đang mời gọi hắn ngậm lấy, hắn nhìn mà tâm thần rúng động thật sâu. Một đôi núm vú của thiếu nữ tươi mới chẳng những là cực đại, hơn nữa bất kể là màu sắc, hình dạng cùng độ co giãn chỉ cần nhìn thôi cũng biết là trân phẩm trong trân phẩm. Hai bán cầu bóng loáng, thẳng đứng mà tròn trịa với hình dạng cao ngất cân xứng, điểm xuyết lên đó hai điểm đỏ tươi thật nhỏ, tròn làm cho hắn cảm thấy sặc sỡ lóa cả mắt. Xem xét liền làm cho hắn ngay lập tức liên tưởng đến quả anh đào với lớp lông non mịn cùng màu sắc tự nhiên, lớp lông nhẹ run run sáng loáng trong gió và nắng sớm. Một đôi mỹ nhũ cứ như thế co dãn mười phần, hắn cảm thấy không cần đụng vào cũng có thể mang đến cảm giác uyển chuyển, khẽ run run. Trong lòng hắn muôn phần nắm chắc rằng mỹ nữ chắc chắn vẫn còn bảo trì tấm thân xử nữ của chính mình. Có như thế mới bảo trì được đôi ngọc nhũ có thể khiến cho toàn bộ nam nhân điên cuồng, phảng phất như hai bịch chất lỏng trái cây đợi người có ý chí tới hái lấy. Cặp mắt của Lưu Tô một mực không dời đi nơi khác được, nháy mắt cũng không nháy lấy một cái, cứ như thế nhìn chằm chằm vào thánh nữ phong của nàng với hai mũi nhọn đứng thẳng, hồng hồng kiều nộn vô cùng.