Chương 986: Đan Dược Đỉnh Thiên Giai (3)

"Mẫu thân..."

Dạ Tư Hoàng đau lòng, hai mắt rưng rưng, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy lo lắng, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt không chớp mắt...

Sau một thời gian Mộ Như Nguyệt nỗ lực không ngừng, dược lực rốt cuộc cũng dung hợp lại với nhau, dần dần hình thành đan dược.

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Đan dược chưa thành hình mãnh liệt va chạm trong đan đỉnh phượng hoàng giống như muốn phá tan chướng ngại để xông ra, Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, bàn tay đột nhiên lật lại, đè ép hơi thở cuồng bạo kia xuống.

Vô số nguyên khí từ trong đan thư tỏa ra đều bị Mộ Như Nguyệt hấp thu bổ sung, không lâu sau dung nhan tái nhợt dần khôi phục hồng hào, nhưng chẳng mấy chốc tất cả nguyên khí đều bị đan dược hút hết...

Nếu không có đan thư hỗ trợ bổ sung nguyên khí, chỉ sợ Mộ Như Nguyệt đã sớm không thể chống đỡ được!

"Mẫu thân, cẩn thận!!!"

Dạ Tư Hoàng nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm tới gần, vội vàng la lớn.

Lúc Dạ Vô Trần quay đầu liền nhìn thấy một đạo thiên lôi vàng kim từ trên trời giáng xuống, nhắm ngay vào Mộ Như Nguyệt...

"Thiên kiếp!"

Thiên kiếp là loại lôi kiếp cường đại nhất, cũng là loại lôi kiếp có thần trí! Những loại lôi kiếp khác sẽ chỉ muốn phá hủy đan dược nhưng thứ mà thiên kiếp muốn phá hủy lại là đan dược sư!

Hơn nữa, đối mặt với thiên kiếp, ngay cả đan đỉnh phượng hoàng cũng không có bất cứ hiệu quả gì...

Dưới thiên kiếp, đan đỉnh phượng hoàng cũng sẽ bị đánh thành hai nửa!

Giờ khắc này, những hình ảnh kiếp trước như những thước phim quay chậm xuất hiện trong đầu Dạ Vô Trần, trái tim hắn đột nhiên khẩn trương, không suy nghĩ được nhiều, điên cuồng chạy về phía Mộ Như Nguyệt.

Kiếp trước, hắn và Mộ Như Nguyệt ngã xuống dưới thiên kiếp!

Khi đó bọn họ mới tiến vào cảnh giới vô thượng, nhưng hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ mới là một linh nguyên thôi...

Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào lòng, thiên kiếp hung hăng đánh vào thân thể hắn.

Phụt!

Dạ Vô Trần phun máu tươi, nhưng hắn giống như không biết đau đớn hay sợ hãi, chỉ lo bảo hộ nữ tử trong ngực.

"Nguyệt Nhi, mặc dù sau khi chúng ta ngã xuống ta vẫn có thể tìm được nàng, nhưng ta không muốn lại phải xa nàng lâu như vậy nữa, không cần kiếp sau, ta chỉ cần kiếp này vĩnh viễn ở bên nàng!"

Cảnh tượng kiếp trước làm toàn thân Dạ Vô Trần run lên.

Nói không sợ hãi là giả, nhưng hắn càng sợ phải xa cách nàng, sợ phải quên đi kí ức kiếp trước và kiếp này...

Sử Hồn ngây người nhìn hai thân ảnh dưới thiên kiếp, trong lòng vô cùng chấn động.

Thiên kiếp, đan dược sư đỉnh thiên giai!

Nữ nhân này lại là đan dược sư đỉnh thiên giai!

Hơn nữa còn là đan dược sư đỉnh thiên giai duy nhất ở Đông Đảo....

Sử Hồn hít một ngụm khí lạnh, nhất thời không thể hồi phục tinh thần, thiên phú như vậy đúng là quá dọa người rồi.

Giờ khắc này, thiên địa vô sắc, nhật nguyệt vô quang, toàn bộ dân chúng Thiên Hoàng phủ đều chạy ra đường, ngơ ngác nhìn thiên kiếp trên bầu trời...

"Vô Trần, ta sẽ không sao, chàng buông ta ra đi!"

Cảm nhận được hơi thở của nam nhân, thân thể Mộ Như Nguyệt run rẩy: "Kiếp trước hai chúng ta đã có thể chống đỡ thiên kiếp, nếu không có Tử Phượng quấy nhiễu tâm chúng ta thì chúng ta cũng không ngã xuống, cho nên kiếp này, chúng ta cũng có thể làm được..."