Chương 977: Đột Phá Cảnh Giới Linh Nguyên (1)

Nam nhân trung niên vừa dứt lời, bầu không khí trong sơn cốc lập tức gợn sóng. Sắc mặt Tử Thiên Cảnh hơi trầm xuống, nét mặt không sợ hãi nhìn chằm chằm người phía trước.... "Ta cũng không biết hắn đi đâu." thanh âm nam tử lười biếng, khóe môi ẩn hiện ý cười châm chọc.

"Hừ, đây là ngươi tự tìm!" nam nhân trung niên hừ lạnh, sát khí cuồng bạo phóng về phía Tử Thiên Cảnh.

Cường giả vô thượng cường đại cỡ nào? Tử Thiên Cảnh phun ra một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo.

"Xem ra, hiện tại chỉ còn cách chạy trốn..."

Dù thế nào đi nữa, thực lực hiện tại của hắn không thể cứng đối cứng với người này, vậy chỉ còn cách chạy trốn...

"Muốn trốn?" nam nhân trung niên cười lạnh, bắt đầu khởi động khí thế toàn thân, hóa thành một trận cuồng phong quét về phía Tử Thiên Cảnh.

"Phịch" một tiếng, Tử Thiên Cảnh văng ra xa mấy thước, lập tức hộc máu...

"Tiểu tử thúi, ngươi tuyệt đối trốn không thoát!"

Bá!

Thân thể nam nhân trung niên chợt lóe, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm về phía Tử Thiên Cảnh...

Bỗng nhiên, Tử Thiên Cảnh dừng chân trước vách núi đen, nhìn nam nhân trung niên đuổi sát phía sau, dứt khoát hạ quyết tâm nhảy xuống...

"Thiên nhai?" nam nhân trung niên hơi ngẩn ra, cười lạnh nói, "Hắn thế mà lựa chọn nhảy xuống thiên nhai, dưới thiên nhai này không thể dùng lăng không phi hành (bay trên không), rớt xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt!" Thấy một màn như vậy, nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, dù sao đi nữa, lần này Tử Thiên Cảnh chết chắc rồi!

-------------------------

"Cảnh Nhi!"

Ban đêm, trong khách điếm, Mộ Như Nguyệt chợt bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Làm sao vậy?" Dạ Vô Trần cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, trấn an nói, "Nguyệt Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: "Ta mơ thấy Cảnh Nhi xảy ra chuyện."

"Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu." Dạ Vô Trần cười khẽ, nói: "Thực lực của Cảnh Nhi rất mạnh, lại cát nhân thiên tướng, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù gặp nguy hiểm, nhưng một nhà chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn hung hiểm, sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản bước chân của chúng ta..." "Vô Trần, ta..."

Phanh!

Lúc Mộ Như Nguyệt mở miệng muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở, vô số người từ bên ngoài đi vào, vây quanh hai người trên giường.

"Thành chủ chúng ta cho mời!"

Trên người Dạ Vô Trần bắt đầu tản ra hơi thở lạnh lẽo, lúc hắn sắp nổi giận, Mộ Như Nguyệt liền cầm tay hắn, lắc lắc đầu nói: "Ta không muốn lúc nào cũng bị người khác quấy rầy, cho nên, không bằng chúng ta đi gặp thành chủ Thiên Hoàng phủ một lần đi." "Được." Hắn khẽ gật đầu, ôn nhu cười nói.

Nhìn từ xa, phủ thành chủ nguy nga hùng vĩ, cánh cửa mạ vàng tỏa ra ánh sáng ưu nhã. Lúc này trong phủ, một nam nhân trung niên cao lớn đứng dưới ánh trăng, sắc mặt lo lắng nhìn thiếu nữ nằm trên giường bệnh.

Làn da thiếu nữ kia trắng đến mức gần như trong suốt, bờ môi mỏng trắng bệch, lông mi run rẩy, dáng vẻ bất an yếu ớt, lẳng lặng nằm trên giường...