Hỏa lão cùng Hà lão liếc mắt nhìn nhau, nếu bọn họ đoán không sai, nữ nhân này muốn luyện chế đan dược trung cấp địa đan...
Có điều tham quả ngàn năm và cuồng bạo thảo quả thật không thể dung hợp.
Bất quá, nếu là lúc trước có lẽ bọn họ sẽ có ý nghĩ như Tần Phi Vân, nhưng sau khi xem bài thi của nàng, bọn họ lại vô điều kiện tin tưởng nàng.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với luyện đan chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này, có lẽ nàng thật sự có biện pháp dung hợp hai loại dược liệu này.
“Tốt, ta sẽ nhìn xem ngươi làm thế nào luyện ra được đan dược.” Tần Phi Vân trừng mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, xoay người lui ra, nàng căn bản không thể tưởng tượng được hai loại dược liệu đó có thể dung hợp được với nhau, chút kiến thức ấy cũng không hiểu, lúc trước nàng làm thế nào được quán quân?
Mặc kệ trong lòng Tần Phi Vân mắng chửi Mộ Như Nguyệt thế nào, trận tỷ thí này cuối cùng vẫn được tiến hành.
Lăng Dạ âm lãnh nhìn nàng một cái, không nói hai lời "pằng" một tiếng, ngọn lửa trong tay bay về phía đan lô, bùng cháy lên.
Giờ khắc này, mọi người trong hội trường đều khẩn trương, tuy bọn họ không tin Mộ Như Nguyệt sẽ thắng nhưng vẫn hi vọng nàng đánh bại Lăng Dạ.
Ngọn lửa trong tay Mộ Như Nguyệt bốc cháy phản chiếu lên dung nhan tuyệt sắc sáng ngời, lúc này vẻ mặt nàng phá lệ nghiêm túc, một đôi mắt phản chiếu hai ngọn lửa đỏ.
Tục ngữ nói nữ nhân nghiêm túc là mỹ lệ nhất, giờ phút này, Mộ Như Nguyệt toàn tâm toàn ý luyện chế đan dược, không thể nghi ngờ là hấp dẫn một đám nam nhân.
Khuôn mặt nàng rất tinh xảo, lông mi dài hơi rũ xuống che đi hai ngọn lửa trong đôi mắt, bờ môi mỏng gợi lên đường cong duyên dáng, một thân bạch y càng khiến nàng thêm lung linh tuyệt mỹ.
Trong lúc này, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại cũng không đủ để hình dung. “Bá!” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, bàn tay Mộ Như Nguyệt vừa lật, tăng độ nóng của ngọn lửa lên, sau đó thả dược liệu vào đan đỉnh.
Một mùi hương thanh nhạt từ trong đan đỉnh truyền ra khiến mọi người ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác thể xác và tinh thần sung sướng.
“Thành đan rồi sao?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đan đỉnh, trong mắt thoáng hiện sự mong đợi.
“Còn một gốc dược liệu cuối cùng, cuồng bạo thảo, loại dược liệu này cùng tham quả ngàn năm đều là dược liệu đại bổ không nên luyện chế cùng nhau, nếu không dược tính của cuồng bạo thảo chắc chắn khuếch tán ra, kết quả là, nổ lò!”
Nhìn động tác của Mộ Như Nguyệt, Tần Phi Vân cười lạnh.
Cuối cùng, dưới sự mong đợi của mọi người, Mộ Như Nguyệt cầm cuồng bạo thảo chậm rãi bỏ vào đan đỉnh...
“Mọi người mau phòng ngự!” Tần Phi Vân vội vàng phòng ngự, nếu nổ lò sẽ có nguy cơ liên lụy đám người vô tội này.Nhưng mà ngoại trừ người Tần gia, không ai phòng ngự giống nàng, ngược lại còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng...
“Ách?” Tần Phi Vân ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt đang cầm một viên đan dược xanh biếc trong tay, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Không nổ? Sao có thể? Rốt cuộc là có sai lầm chỗ nào?
Càng làm cho nàng bực bội hơn chính là Mộ Như Nguyệt thật sự dùng số dược liệu đó luyện chế đan dược!
Mộ Như Nguyệt cũng không thèm liếc nàng một cái, đưa tay thu hồi đan dược, cùng lúc đó, Lăng Dạ cũng luyện chế xong, cười lạnh dập tắt ngọn lửa dưới đan lô...