Chương 931: Dạ Vô Trần Xuất Hiện (7)

"Nam nhân?" Mộ Tranh nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói, "Mời hắn vào đi."

"Vâng." Người nọ lĩnh mệnh lui ra.

Mọi người bất giác nghị luận sôi nổi, suy đoán nam nhân tới tìm nàng là ai...

Thời điểm nam nhân bước vào, cả đại sảnh nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người ngừng thở, ánh mắt kinh diễm nhìn nam nhân trước mắt....

Nam nhân này vô cùng tuấn mỹ, đẹp hơn đám thần tượng minh tinh không biết bao nhiêu lần, trên môi là nụ cười tà mị động lòng người, đặc biệt là đôi mắt tím kia, thật dễ câu hồn người ta.

Tim Lâm San đập loạn nhịp, si ngốc nhìn Dạ Vô Trần, nàng chưa từng gặp nam nhân này đẹp như vậy, đẹp đến mức không giống người phàm....

"Vô Trần?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn nam nhân: "Làm sao chàng tìm đến đây được?"

Nam nhân dừng chân, ôn nhu cười nói: "Nghe tin nàng ở đây, cho nên ta tới..."

Lúc còn ở đại lục, hắn đã nghe Mộ Như Nguyệt nhắc tới thế giới này, cho nên từ sau khi đến đây, hắn thường xuyên chú ý động tĩnh bên này, cách đây không lâu, báo chí có đưa tin nàng đến tham dự hôn lễ của Thẩm Mặc, vì vậy, Dạ Vô Trần mới có thể đến đây tìm nàng....

"Nương tử." nam nhân vươn tay ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nụ cười trên môi càng thêm tà mị: "Ta rất nhớ nàng...."

Thân thể Mộ Như Nguyệt run lên, khẽ nhắm mắt lại.

Tâm tình phòng bị mấy ngày nay, giờ phút này ở trong ngực nam nhân đột nhiên thả lỏng, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười vui sướng: "Vô Trần, ta rốt cuộc gặp lại chàng...."

Trời biết, sau khi hắn mất tích, trong lòng nàng lo lắng, ảo não thế nào, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì, phỏng chừng cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho mình....

Dưới ánh đèn flash, một đôi bích nhân ôm nhau, khung cảnh hạnh phúc ấm áp, xứng đôi đến mức bất kì ai cũng không thể chen vào....

Lâm San biến sắc, nàng vẫn luôn cho rằng Trương Tuấn đã rất ưu tú rồi, nhưng hiện tại, so sánh với nam nhân này, căn bản là khác nhau một trời một vực!

Nam nhân tuấn mỹ như thần vậy, làm sao nữ nhân kia có thể xứng đôi?

"Hừ!" nghĩ đến đây, Lâm San bất giác hừ lạnh, "Vị tiên sinh này, ta không thể không nói ngươi một câu, ánh mắt ngươi đúng là có vấn đề, nữ nhân này không những đã từng chỉnh dung mà còn muốn câu dẫn chồng người khác! Cho nên, ngươi tốt nhất không nên bị nàng lừa gạt, loại tiện nữ nhân này căn bản không có tư cách đứng bên cạnh ngươi!"

Thời gian Dạ Vô Trần ở Trung Hoa khá ngắn, mặc dù đã hiểu biết cơ bản về thế giới này, nhưng cũng chỉ trong trường hợp hắn muốn biết thôi, còn vấn đề chỉnh dung là ý gì hắn không rõ lắm.

Nhưng mà, hắn vẫn có thể nghe ra Lâm San đang vũ nhục Mộ Như Nguyệt!

Hắn nhíu mày, từ từ buông nữ tử trong ngực ra.

Thời điểm Lâm San cho rằng Dạ Vô Trần nghe lời mình nói, bất chợt bắt gặp đôi mắt tím kia....

Đôi mắt tím giăng đầy mây đen, lạnh lẽo như khiến người ta rơi vào hầm băng, quanh người hắn nổi lên cuồng phong phảng phất như có thể xuyên thẳng vào linh hồn đối phương....

Lâm San tái mặt, ánh mắt hoảng sợ.

Nam nhân này, chỉ liếc mắt một cái đã giam cầm linh hồn đối phương, đừng nói là phản kháng, ngay cả động một chút cũng không dám...