"Tỷ..." thanh âm hắn run rẩy, bật thốt lên...
"Yên tâm, có ta ở đây", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, ngữ khí kiên định, "Cho nên, sau này Mộ gia sẽ không bị người khác khi dễ nữa! Ai dám động vào Mộ gia, ta sẽ.... diệt cả nhà hắn!"
Môi Mộ Hạo Thiên nhấp nhấp, hai mắt rưng rưng.
Đã bao lâu rồi?
Từ sau khi tỷ tỷ mất, hắn đã bao lâu không có cảm giác an tâm như vậy? Hai năm sống trong lo lắng đề phòng đã sớm làm tâm lực hắn tiều tụy, hiện tại, nàng xuất hiện tựa như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim hắn...
"Nha đầu cuồng vọng!"
La Sát không cho là đúng, lập tức tập trung khí thế, ào ạt nhằm về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng Mộ Như Nguyệt chỉ liếc hắn một cái đã nhìn thẳng vào sâu trong linh hồn hắn, làm tim hắn đột nhiên run lên...
Khí thế toàn thân nháy mắt tan biến...
"La Sát!"
Hai người bên cạnh có chút bất mãn, không biết tại sao La Sát tự nhiên lại thu hồi khí thế, đối phó với một nha đầu miệng còn hôi sữa không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Ngay lúc này, nữ tử đột nhiên chậm rãi nâng tay lên...
Mọi người vốn đang châm biếm, sắc mặt bỗng đại biến, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ...
"Này... xảy ra chuyện gì?"
Mộ Hạo Thiên ngây ngẩn, hình như Tiêu tỷ tỷ còn chưa làm gì nha, sao bọn họ lại có biểu tình như vậy?
Mộ Hạo Thiên khó hiểu nhíu mày, ánh mắt có chút tò mò...
"Ngươi... ngươi đã làm gì chúng ta?" Sắc mặt La Sát đỏ bừng, khó thở nói, "Tại sao chúng ta không thể hô hấp?"
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn La Sát: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, khí thế của ngươi bất quá chỉ là hạt bụi mà thôi, không hù dọa được ai..."
Khí thế? Hạt bụi?
La Sát ngây ngốc, ý nàng là, chỉ dựa vào khí thế đã có thể làm không khí xung quanh bọn họ biến mất? Này... rốt cuộc phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể làm được?
Oanh!
Khí thế cường đại biến thành một thanh kiếm lớn, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hung hăng chém xuống, chỉ trong nháy mắt, không trung giống như bị nàng chém làm đôi, cuồng phong mãnh liệt.
Mộ Hạo Thiên ngây dại, ngơ ngác nhìn nữ tử bạch y phía trước, ánh mắt cực kì kinh ngạc...
Phanh!
Thanh kiếm chém xuống mặt đất làm con đường lát đá cẩm thạch nứt ra, đất đá vỡ vụn văng khắp nơi.
Một kiếm này là Mộ Như Nguyệt cố ý chém lệch qua một bên, nhưng vẫn làm mấy người đó quá sợ hãi, không dám nói lời nào...
"Nói!" Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Hai vợ chồng Mộ Nguyên và Vân La đang ở đâu?"
Nghe thấy hai cái tên này, Mộ Hạo Thiên chấn động, mắt trợn to nhìn chằm chằm La Sát.
"Tiêu tỷ tỷ, ngươi nói, cha mẹ ta ở trong tay bọn họ?"
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta đã từng nghe tỷ tỷ ngươi nói, nàng đến Mỹ chính là vì tìm kiếm tung tích cha mẹ nàng, thông qua điều tra đã biết chuyện này có liên quan đến La Sát Môn, đáng tiếc còn chưa kịp tìm ra chân tướng đã..."
Oanh!
Lửa giận trong lòng Mộ Hạo Thiên bùng lên, trong mắt tràn ngập sát khí: "La Sát, ngươi giấu cha mẹ ta ở đâu? Ngươi trả bọn họ lại cho ta!"