Chương 894: Gặp Lại Bắc Quân (4)

"Ha ha ha." Hắn cười điên cuồng, vang vọng khắp khu rừng.

Gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc rung động.

"Nguyệt Tôn, nếu ngươi đã tới đây, ngươi cho rằng, ta sẽ để ngươi có cơ hội rời đi sao?"

Oanh!

Cả khu rừng ầm ầm chấn động, bầu trời âm trầm, u ám không có lấy một tia sáng.

"Nguyệt Nhi!"

Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia sáng nguy hiểm...

Bắc Quân đứng giữa rừng, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đứng phía dưới, hai mắt đau đớn...

Oanh!

Giữa khu rừng vang lên tiếng nổ mạnh, tựa như có một luồng sáng màu đen bao phủ, sau đó trên người Bắc Quân bộc phát khí thế cường đại hơn nữa, hơi thở lạnh lẽo khuếch tán khắp nơi.

Thời khắc mấu chốt, nam nhân tử y ôm chặt nàng vào ngực, cảm giác ấm áp truyền vào sâu trong tim nàng...

Ánh mắt nam nhân tà khí nghiêm nghị, lại tràn ngập nhu tình, hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng Mộ Như Nguyệt không thể nghe được thanh âm của hắn...

"Vô Trần..."

Không biết vì sao, Mộ Như Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi nhắm mắt lại...

Trên chiếc giường lớn nạm vàng, nữ tử nhắm chặt mắt, sắc mặt dưới ánh trăng tái nhợt đến ghê người... Nam nhân bước đến bên giường, trong đôi mắt vàng kim hiện ra ôn nhu kì dị, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi nữ tử, dần dần dời xuống, thời điểm hắn sắp chạm đến thân thể nàng, nữ tử đột nhiên mỡ to mắt. "Ngươi tỉnh..." Thanh âm nam nhân thâm trầm, khàn khàn, lại mị hoặc lòng người. Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của nam nhân, sát khí bộc phát, gằn từng chữ một: "Vô Trần ở đâu?" Bắc Quân cười nói: "Ta không giết được hắn, nhưng không có nghĩa là không thể đuổi hắn đi... Hiện tại hắn đã đến một nơi mà ngươi không thể tìm thấy, Nguyệt Tôn, bây giờ đã không còn bất kì kẻ nào quấy rầy chúng ta..." Đúng vậy, không còn ai có thể quấy rầy bọn họ.

"Bắc Quân!"

Oanh!

Mộ Như Nguyệt bùng lên lửa giận mãnh liệt, nhìn chằm chằm Bắc Quân, lạnh giọng hỏi: "Là ngươi dụ dỗ chúng ta đến đây?"

Bắc Quân ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, hai mắt lập lòe hai ngọn lửa vàng rực.

"Không phải, là con sói kia hấp hối giãy giụa, không cẩn thận truyền tin tức ra ngoài, cho nên ta mới đưa nó đi nơi khác, bất quá, nếu các ngươi đã tới, vậy cũng đỡ cho ta phải đi thêm một chuyến."

"Khiếu Nguyệt quả nhiên ở trong tay ngươi!"

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nàng khẽ rũ mắt, muốn liên lạc với Bạch Trạch, nhưng lại phát hiện căn bản là không thể...

"Nguyệt Tôn, đừng phí sức, ta biết trong cơ thể ngươi có một không gian khác, ở chỗ của ta, không gian của ngươi đã bị cấm chế, Bạch Trạch không có cách nào ra giúp ngươi."

Bắc Quân cười âm lãnh, vung tay nhấc Mộ Như Nguyệt lên, đè vào vách tường.

"Nguyệt Tôn, sẽ không còn ai quấy rầy chúng ta..."

Hắn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm nữ tử bị hắn giam cầm trên vách tường: "Vì ngươi, ta đã chờ đợi rất nhiều năm, yêu ngươi nhiều năm, bây giờ rốt cuộc cũng được như nguyện, có được ngươi..."