Như vậy, tất cả vinh quang đều thuộc về nàng...
Trong lòng Lục Liễu chưa bao giờ ghen ghét như lúc này, nếu năm đó không để nữ nhân kia có cơ hội trốn thoát, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không xuất hiện...
Cùng lúc này, trên đường từ Thiên Ma Môn đến Đậu gia, một đoàn người nhanh chóng xẹt qua không trung, chạy như bay về hướng này...
Tử Thiên Cảnh đã lâu không gặp Mộ Như Nguyệt, nghĩ đến sắp được gặp nàng, tâm tình cực kì kích động...
Nhưng mà nhìn vẻ mặt kích động kia, Dạ Tư Hoàng nhịn không được nhíu mày: "Nữ nhân kia nói nương ngươi tới?"
Nữ nhân mà hắn nói, dĩ nhiên là Tử Thược.
"Ân", Tử Thiên Cảnh khẽ gật đầu, "Nương ta là một nữ nhân rất ưu tú, ta đã rất lâu không gặp nàng, vừa rồi cô cô nói nàng đến Thiên Ma thành, còn có khúc mắc với Thiên Ma Môn, cho nên ta phải nhanh chóng chạy đến gặp nàng!"
Dạ Tư Hoàng có chút không thoải mái nhìn Tử Thiên Cảnh, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đầy bất mãn.
"Nương ta mới là ưu tú nhất! Ai cũng không thể so được với nàng!"
Tử Thiên Cảnh không có ý kiến, trên đời này, không ai ưu tú bằng mẫu thân hắn...
"Tiểu tử, lăn lại đây cho bản đế!" Sắc mặt Dạ Tư Hoàng trầm xuống, phẫn nộ quát lên.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy môn chủ tiền nhiệm Thiên Ma Môn tung tăng chạy đến bên cạnh Dạ Tư Hoàng, bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
"Đại nhân, ngài có gì muốn phân phó?"
Sắc mặt Dạ Tư Hoàng âm trầm: "Chuyện Đậu gia và Thiên Ma Môn là thế nào?"
"Cái này... ta cũng không rõ lắm", Thiên Ma cẩn thận liếc Dạ Tư Hoàng một cái, yếu ớt nói, "Ta chưa bao giờ hỏi đến những thế lực cấp dưới của Thiên Ma Môn, trước giờ luôn do các trưởng lão xử lý..."
Thiên Ma thật sự không biết rõ lắm, hắn làm gì có nhiều thời gian đi chú ý Đậu gia? Có điều, không biết tên hỗn đản nào to gan đi trêu chọc mẫu thân của Tử công tử.
Tử công tử và tên ma quỷ này là một phe, lỡ như chọc giận hắn, vậy sinh mạng mình cũng đến lúc kết thúc rồi.
Mặc dù hiện giờ tên ma quỷ này vẫn chưa khôi phục được thực lực kiếp trước, nhưng lỡ hắn triệu hồi ma long ra, phỏng chừng hắn không chết cũng tàn phế, ở cảnh giới vô thượng, ma long chính là vô địch, trừ phi hắn có thể đạt tới bán thần...
"Sau này lại tìm ngươi tính sổ!" Dạ Tư Hoàng trừng mắt Thiên Ma, "Lập tức lăn xa xa một chút cho bản đế!"
Thiên Ma sợ tới mức tè ra quần, nhanh như chớp lui về phía sau mấy bước, bảo trì khoảng cách thích hợp với tên ma quỷ kia...
Trên không trung Đậu gia, lão giả lạnh lùng nhìn nữ tử đối diện, hắn đè nén lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Nha đầu, ta đúng là đã coi thường ngươi, nhưng thế thì đã sao? Ta là người của Thiên Ma Môn, ngươi cho rằng ngươi có thể đả thương ta? Môn chủ Thiên Ma Môn chúng ta là cường giả cảnh giới vô thượng, một trăm ngươi cũng không phải đối thủ của hắn!"
Lão giả kiêu ngạo hất cằm, từ trên cao nhìn xuống, nói.
"Phải không?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Vậy nếu ta muốn giết ngươi thì sao?" "Ha ha!" Thư Hoa cười to hai tiếng, đáy mắt hiện lên sát khí, "Vậy ngươi liền chờ bị Thiên Ma Môn đuổi giết đi, không chết không ngừng!" Vừa dứt lời, khí thế trên người lão giả lại bộc phát, không chút sợ hãi nhìn Mộ Như Nguyệt. Có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám đối đầu với Thiên Ma Môn! "Bất quá... nếu ngươi xin lỗi ta, quỳ xuống kêu ta một tiếng "gia gia", nguyện ý trung thành với ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"