"Nãi nãi." Đậu Vi Vi cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng nhìn Lục Liễu.
Lục Liễu quay đầu nhìn Đậu Vi Vi, mỉm cười nói: "Vi Vi, cha ngươi là nhi tử mồ côi từ trong bụng mẹ mà tỷ tỷ ta lưu lại, ta thay nàng nuôi hắn trưởng thành, hôm nay cho dù xảy ra chuyện gì, vị trí gia chủ Đậu gia cũng sẽ thuộc về cha ngươi! Nam nhân ngươi thích cũng sẽ thuộc về ngươi, không có bất cứ kẻ nào dám đoạt nam nhân với cháu gái của Lục Liễu ta!"
Ánh mắt nàng sắc bén vạn phần, như mũi dao bắn về phía Mộ Như Nguyệt.
"Cô nương, thân là một nữ tử, hẳn nên biết xấu hổ, đừng mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh nam nhân này, hắn sẽ nhanh chóng cưới cháu gái ta, nếu ngươi nguyện ý tự chặt đi cánh tay đã đả thương cháu gái ta, ta sẽ để ngươi sống sót mà rời khỏi nơi này!"
Lục Liễu làm sao có thể dễ dàng tin lời Đậu Vi Vi nói giống như Đậu Khuê? Nàng biết rất rõ nam nhân này rất yêu Mộ Như Nguyệt, tuyệt đối không giống như lời Đậu Vi Vi nói.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Ai bảo Đậu Vi Vi là cháu gái nàng? Chỉ cần nó muốn, cho dù có cướp đoạt nàng cũng sẽ giúp nó cướp.....
Huống chi chỉ là một nam nhân mà thôi!
Ở Thiên Ma thành này, có Thiên Ma Môn làm hậu thuẫn, ai dám chống đối nàng? Nếu nha đầu này thức thời, nàng sẽ tha cho một mạng, nếu không thì nhất định phải chết!
Dạ Vô Trần bạo nộ, quanh thân bao phủ hơi thở âm trầm, làm nhiệt độ trong đại sảnh cũng giảm xuống vài phàn. Không biết vì sao, lúc nhìn vào đôi mắt âm trầm của nam nhân kia, tim Lục Liễu đột nhiên nhảy dựng, nhưng cuối cùng nàng vân cổ gắng đè nén cảm giác kinh sợ, ý cười trên mặt càng lạnh. "Vị công tử này, ngươi muốn động thủ ở Đậu gia? Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi giết ta, Thiên Ma Môn tuyệt đổi sẽ không tha cho ngươi, ngươi sẽ bị đuổi giết không ngừng! Cho dù thực lực ngươi có cường đại cỡ nào thì cũnệ không thể so được với Thiên Ma Môn! Cho nên đừng tự chuôc lấy cực khổ!" Hơi ngừng một chút, Lục Liễu nói tiếp: "Nấu ngươi nguyện ý cưới cháu gái ta, ta sẽ làm ngươi được Thiên Ma Môn coi trọng, đến lúc đó, còn có khả năng được diện kiến môn chủ đương nhiệm của Thiên Ma Môn!" Kỳ thật, Lục Liễu cũng chưa từng gặp môn chủ Thiên Ma Môn, dù là tiền nhiệm hay đương nhiệm, nghe nói, môn chủ đương nhiệm là một tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi, cách đây không lâu đã dẫn theo hai cường giả một nam một nữ đánh giết vào Thiên Ma Môn, cuối cùng, Thiên Ma Môn rơi vào tay hắn...
Lục Liễu rất muốn gặp tiểu hài tử truyền kỳ này, đáng tiếc thân phận môn chủ cao quý, làm sao nàng có thể dễ dàng gặp được?
Bởi vậy, nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi...
"Thiên Ma Môn?" Dạ Vô Trần tươi cười tà mị mang theo sát khí, "Hiện tại, ta chỉ có hứng thú giết người!"
Đậu Vi Vi ngây ngẩn, hai mắt sáng rực nhìn Dạ Vô Trần, nụ cười của nam nhân này thật sự quá đẹp.
Khí chất cường đại như thần tu la cũng mê người như thế, làm người ta hãm sâu vào...
"Làm càn!" Lục Liễu đập bàn một cái, trầm giọng nói, "Ta cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi chặt cánh tay nữ nhân này đã đánh cháu gái ta, ta sẽ cho phép ngươi trở thành người Đậu gia! Một cơ hội tốt như vậy, không biết có bao nhiêu người thèm muốn, ngươi cự tuyệt chính là không biết tốt xấu!"
Trong mắt nàng, chỉ có kẻ ngốc mới cự tuyệt một cơ hội tốt như vậy...