Chương 871: Vạch Trần Thân Phận (2)

Đậu Vi Vi tức điên lên, tiện nhân đáng chết này dám đánh nàng!

"Các ngươi giết nàng cho ta!"

Nàng phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, đáy mắt nồng đậm sát khí...

Nếu không giết nữ nhân đáng chết này thì khó có thể dập tắt lửa giận trong lòng nàng!

"Vâng, tiểu thư!"

Nghe vậy, bọn thị vệ phía sau xông về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa tới gần đối phương thì đã bị khí thế lãnh liệt trên người nàng hất văng ra ngoài...

Đậu Vi Vi biến sắc, xanh mặt trừng mắt Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không hề lưu tình đánh về phía Đậu Vi Vi, khiến lời nàng muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.

Tốc độ của Mộ Như Nguyệt quá nhanh, xa xa nhìn lại, chỉ có thể thấy dấu tay trên mặt Đậu Vi Vi cùng với âm thanh "chát chát" làm người ta dựng tóc gáy...

Phanh!

Mộ Như Nguyệt nhấc chân, hung hăng đá vào ngực Đậu Vi Vi, làm nàng ta bay ra xa, đập mạnh vào gốc cây.

Đậu Vi Vi phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt dữ tợn.

"Tiện nhân, ngươi dám đả thương ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng một cái, ánh mắt hàm chứa hàn ý: "Ta chờ xem, Vô Trần, chúng ta đi..."

Nhìn thân ảnh hai người đi xa, Đậu Vi Vi nhịn không được run lên, nhìn đám thị vệ còn chưa bò dậy nổi, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt.

"Các ngươi còn thất thần làm gì? Không mau đỡ bổn tiểu thư đi qua chỗ phụ thân!"

Tiện nhân đáng chết!

Nghĩ đến chuyện nữ nhân kia đánh nàng trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, còn đá nàng một cái, Đậu Vi Vi liền hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn!

------------------------------

Trong thư phòng, Đậu Khuê tham lam nhìn nội thât bài trí bên trong, nghĩ đến không bao lâu nữa Đậu gia sẽ thuộc về mình, hắn nhịn không được cười phá lên. "Đậu Tịnh Quân, ngưoi là huyết mạch Đậu gia thì thế nào? Cái gia tộc này cuối cùng vẫn thuộc về ta, ha ha ha!" Đáy mắt Đậu Khuê hiện lên tia đắc ý, tựa như nhìn thấy cảnh Đậu Tịnh Quân bị mình đạp dưới chân... "Cha!" Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Đậu Vi Vi được mấy thị vệ dìu đỡ, nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía Đậu Khuê. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của nữ nhi mình, Đậu Khuê cũng bị dọa sợ: "Vi Vi, mặt ngươi..." "Oa!" Đậu Vi Vi nhịn không được khóc rống lên, khuôn mặt sưng như đầu heo lộ vẻ thống khổ: "Cha, nữ nhi bị đánh, ngươi nhất định phải báo thù cho nữ nhi!" Đậu Khuê đau lòng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nữ nhi, sát khí dâng trào: "Là ai? Nói cho cha, là ai đánh ngươi ra nông nỗi này?" Nữ nhi của hắn, nuông chiều còn không kịp, vậy mà lại bị đánh thành bộ dạng này, nếu để hắn biết người nọ là ai, nhất định phải bầm thây vạn đoạn người đó! "Là nữ nhân kia!" Đậu Vi Vi nghiến răng nghiến lợi nói: "Là nữ nhân cứu đại bá đánh ta, nàng còn nói... còn nói muốn giết cha con chúng ta, cha, nữ nhi không muốn chết, ngươi nhất định phải giúp nữ nhi a..." Đậu Vi Vi bổ nhào vào lòng Đậu Khuê, thân thể khẽ run rẩy.

Lúc này, Đậu Khuê hoàn toàn nổi giận rồi!

Hắn thật không ngờ, nữ nhân lai lịch không rõ kia lại dám làm càn như thế! Ngay cả nữ nhi bảo bối của Đậu Khuê hắn mà còn dám đánh, còn ăn nói bừa bãi muốn giết cha con bọn họ!