Chương 846: Thiên Giai Trung Cấp, Phu Thê Gặp Nhau (14)

"Nguyệt Nhi!" Trong đan thư bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Bạch Trạch: "Để ta ra ngoài đi!"

Thanh âm kia có chút run rẩy, biểu lộ nỗi sợ hãi trong lòng hắn.

Với thực lực cường đại của Bạch Trạch, có thể phá cấm chế của đan thư để ra ngoài, nhưng với điều kiện là Mộ Như Nguyệt không khống chế đan thư.

Chỉ cần nàng không muốn để Bạch Trạch ra ngoài, cấm chế của đan thư sẽ mạnh hơn rất nhiều, cho dù là thần cũng không thể phá vỡ sự liên hệ ý chí của nàng và đan thư....

"Bạch Trạch, xin lỗi, ta không muốn ngươi lại mạo hiểm vì ta."

Hắn đã làm cho nàng quá nhiều rồi, nàng không muốn nam nhân này bị thương vì nàng nữa...

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, hung hăng chặt đứt liên hệ giữa mình và Bạch Trạch, rồi lạnh lùng nhìn nam nhân kia, gằn từng chữ một: "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai!"

Không biết vì sao, khi nhìn vào đôi mắt vàng kim kia, trong đầu Mộ Như Nguyệt dần hiện lên một bóng người, nhưng lại bị nàng phủ quyết.

Bởi vì nam nhân kia chỉ là kẻ địch của nàng chứ không hề có bất kì ý nghĩ không an phận nào với nàng, cho nên, không có khả năng là hắn...

Đám người An Thiến tuy không biết giữa hai người có thù oán gì, nhưng vẫn cảm nhận được nam nhân này rất nguy hiểm, có điều, hiện giờ hành động của mọi người đều bị khí thế của hắn áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt và nam nhân áo đen....

"Ngươi hỏi ta, ta là ai?" Nam nhân nở nụ cười cực kì tàn nhẫn, lại có chút tự giễu, "Chờ sau khi ngươi trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là ai!"

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Ta đã có phu quân, cho nên, tuyệt đối không thể trở thành nam nhân của ngươi!"

"Ngươi nói Tử Hoàng?" nam nhân nhịn không được cười phá lên, "Kiếp trước ta đã không đoạt được ngươi từ tay hắn, kiếp này ta sẽ giết hết tất cả những nam nhân có quan hệ với ngươi! Không chỉ là Tử Hoàng, còn có Bạch Trạch, Mặc Khê, Phượng Kinh Thiên... Chỉ cần là nam nhân ngươi quen biết, ta sẽ giết sạch, bên cạnh ngươi, chỉ cần một mình ta là đủ rồi!"

Lúc này, Mộ Như Nguyệt hoàn toàn biến sắc.

Nếu hắn biết nàng và Phượng Kinh Thiên quen biết cũng không có gì lạ, với thực lực của hắn, muốn tra ra điều này rất dễ dàng, nhưng Vô giới là một thế giới khác, vậy mà hắn còn biết cả sự tồn tại của Mặc Mặc....

"Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi động đến bất kì người nào trong bọn họ!"

Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Chỉ cần ta còn sống, bọn họ sẽ không phải chết!"

Trái tim nam nhân giống như bị búa tạ hung hăng đập vào, hô hấp hắn dồn dập, ngọn lửa trong mắt càng bốc cháy dữ dội.

"Ngươi đừng mơ tưởng bảo hộ được bọn họ!"

Oanh!

Hỏa diễm bao phủ một thân hắc y, khí thế cường đại hoàn toàn phóng ra, mọi người đều hoảng sợ nhìn nam nhân trên không trung.

Thật mạnh!

Nam nhân này là người có thực lực cường đại nhất mà bọn họ từng gặp, tựa hồ chỉ bằng khí thế kia là có thể hạ gục tất cả trong nháy mắt...

"Sư phụ!" Thiên Thừa Ngôn nhìn nam nhân áo đen đứng trong hỏa diễm, la khàn cả giọng.

Nhưng cũng vô dụng, nam nhân đã đến rất gần Mộ Như Nguyệt....

Thời điểm tay hắn sắp chạm vào eo Mộ Như Nguyệt, một khí thế lạnh lẽo từ bên cạnh truyền đến, đẩy hắn lui ra xa vài bước.

"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào nữ nhân của bổn vương!"

Thanh âm nam nhân âm trầm, lạnh thấu xương, tim Mộ Như Nguyệt run lên, kích động ngẩng đầu nhìn nam nhân áo tím kia....