Chương 844: Thiên Giai Trung Cấp, Phu Thê Gặp Nhau (12)

Ngoại trừ mấy người An Thiến cảm thấy bình thường thì mặt những người khác đều dại ra, nói thế nào Đan Môn cũng là môn phái đan dược sư cường đại nhất, nếu nàng gia nhập Đan Môn, nhất định sẽ được dốc toàn lực bồi dưỡng, thậm chí còn có thể được coi là môn chủ kế nhiệm, vậy mà nàng lại cự tuyệt không hề do dự?

Duy Tử Phương nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên tia sáng không dễ phát hiện...

"Hừ!" Xuyên Cốc hừ lạnh, "Đây chính là quyết định của ngươi, tương lai đừng hối hận!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, tự tin nói: "Ta chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình."

Mục tiêu của nàng không phải là một Đan Môn nho nhỏ này mà là cả đại lục....

Đột nhiên, Mộ Như Nguyệt biến sắc, hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Mọi người không rõ nguyên nhân, không ai biết đã xảy ra chuyện gì...

"Nguyệt Nhi."

An Thiến hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của nàng, mặc dù Nguyệt Nhi tương đối lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ có sắc mặt như vậy, Nguyệt Nhi hiện giờ, nhìn thật đáng sợ...

"Đến rồi thì xuất hiện đi?"

Thanh âm Mộ Như Nguyệt lãnh đến tận xương, nàng vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen xẹt qua không trung, xuất hiện trước mắt mọi người...

Nam nhân mặc một thân áo đen nạm vàng, mặt nạ vàng kim che đi dung nhan, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

Chỉ có đôi mắt như quỷ mị câu hồn nhiếp phách xuyên qua đám người, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Oanh!

Trên người Mộ Như Nguyệt tản ra sát khí mãnh liệt, chỉ cần nghĩ đến thương thế của Bạch Trạch, nàng liền muốn bầm thây vạn đoạn nam nhân này!

"Ta không biết ngươi là ai, nhưng, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Ngay cả bản thân nàng cũng không biết hận ý mãnh liệt này là vì thương thế của Bạch Trạch hay còn vì cái gì khác...

Thân thể nam nhân bỗng nhiên cứng đờ, hơi thở cường đại khuếch tán ra xung quanh, khiến đám người cảm thấy thân thể như bị núi đè, khó hô hấp...

"Hắn... không phải hắn là người đi đến tầng chín dược tháp sao?"

Tô Sương ngây ngẩn, đảo mắt qua Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

Xem ra hai người bọn họ có mâu thuẫn gì đó, như vậy rất tốt, nếu hắn có thể giết Mộ Như Nguyệt, nàng sẽ là quán quân...

"Vị công tử này, ta không biết các ngươi có thù oán gì, nếu muốn thì ngươi cứ giết bọn họ đi, dù sao nữ nhân này đã làm rất nhiều việc ác, chết chưa hết tội, còn chúng ta là vô tội."

Lời này của Tô Sương hoàn toàn là lấy lòng nam nhân đeo mặt nạ, nói không chừng hắn có thể thu bớt cỗ uy áp này, nếu không phỏng chừng nàng sẽ bị ép chết tại đây.

Nam nhân rốt cuộc dời mắt nhìn nàng.

Đối diện với đôi mắt vàng kim kia, tim Tô Sương giống như bị cái gì đánh mạnh vào.

Nàng chưa từng gặp nam nhân nào có một đôi mắt lạnh lùng như thế, ánh mắt kia không hề có chút nhân tính nào, tàn nhẫn vô tình khiến người ta run sợ....

Chỉ là một cái liếc mắt thôi, Tô Sương đã cảm thấy sinh mạng mình nằm trong tay nam nhân này, hắn chỉ cần nhấc tay là có thể làm nàng tan thành mây khói....

Oanh!

Nam nhân vẫn chưa động thủ, nhưng trên người hắn lại tản ra khí thế cường hãn, Tô Sương ngã phịch xuống đất, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt đáng sợ....