Mọi người hoặc kinh ngạc hoặc chờ mong, đều nhìn chằm chằm sắc mặt hơi tái nhợt của nữ tử.
Luyện chế đan dược thiên giai trung cấp không phải chuyện dễ, nàng lại không thể điều động nguyên khí trong đan thư ở chỗ này, đành phải dùng Bổ khí đan thay thế...
Gương mặt tái nhợt kia nhanh chóng khôi phục lại khỏe mạnh.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Trong đan đỉnh phượng hoàng lại truyền ra tiếng va chạm.
Lồng ngực Mộ Như Nguyệt có chút khó chịu, cố gắng đè xuống ngụm máu tươi muốn phun ra ở cổ họng, sắc mặt ngưng trọng.
Thời gian giành giật từng giây, Xuyên Cốc liếc nhìn nén hương sắp cháy hết, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh.
"Sắp hết thời gian rồi, một khi đã hết thời gian mà còn chưa luyện chế xong đan dược thì cũng sẽ bị coi là thất bại!"
Thanh âm hắn lạnh lẽo, từng chữ rõ ràng rơi vào tai mọi người.
"Xem ra không kịp rồi."
Mọi người khẽ lắc đầu, trong lòng có chút tiếc hận, nếu nàng nộp viên đan dược đỉnh phàm giai lúc nãy, có lẽ còn có thứ hạng cao, nhưng nàng lại cố tình mạo hiểm như vậy, bây giờ ngay cả thứ hạng cuối cùng cũng không có được....
Tô Sương cao ngạo hất cằm, giống như đã nhìn thấy tình cảnh nữ tử lạnh lùng kia bị mình đạp dưới chân, đến lúc đó, nàng muốn Mộ Như Nguyệt quỳ xuống liếm ngón chân nàng, chứng minh Mộ Như Nguyệt vĩnh viễn không bằng nàng!
(@_@) _ Eo ơi, mất vệ sinh quá (>O<) _
Giờ phút này mọi người đều tập trung chú ý Mộ Như Nguyệt, so với Xuyên Cốc và Tô Sương, bọn họ vẫn hi vọng nàng tạo nên kỳ tích...
"Ngươi thấy không?" Tô Sương nhìn về phía Thư Ninh, lạnh giọng nói, "Bằng hữu của ngươi không bằng ta! Nàng có kết cục như ngày hôm nay đều bởi vì ngươi câu dẫn Kim Khải ca ca!"
Kim Khải ca ca là của nàng, không ai có thể đoạt đi!
Trong đám người, An Lâm vừa khẩn trương vừa hưng phấn nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Lúc này nàng nghĩ tới cảnh tượng Mộ Như Nguyệt đánh bay mình vào lần đầu gặp mặt, còn có phong thái phong hoa tuyệt đại trên võ đài.
Không ngờ cuối cùng cũng có một người có thể dẫm đạp nàng dưới chân!
Bỗng nhiên, An Lâm có xúc động muốn cười điên cuồng, có điều nàng còn chưa kịp cười thì đã nghẹn trong cổ họng, bàn tay nắm chặt cổ, mặt đỏ bừng...
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm nổ vang, trực tiếp đánh sập mái sân thi đấu, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn thiên lôi màu tím dày đặc trên bầu trời...
"Lôi kiếp màu tím, lôi kiếp đại biểu cho thiên giai trung cấp!"
Xuyên Cốc biến sắc, trong lòng nảy sinh cảm giác hối hận, nhìn chằm chằm thiên lôi màu tím trên trời...
Nếu Tô Sương 26 tuổi là thiên tài đan dược sư đỉnh phàm giai, vậy Mộ Như Nguyệt đã đạt thiên giai trung cấp thì tính là gì?
Nếu sớm biết nàng có thiên phú như vậy thì hắn cũng sẽ không vì chút lợi ích mà đuổi nàng đi!
Phải biết rằng, đan dược mà Tô Sương cho hắn kém rất xa đan dược Mộ Như Nguyệt luyện chế, vậy mà hắn lại vì một viên đan dược như vậy mà bỏ lỡ một đan dược sư cường đại như Mộ Như Nguyệt...
Xuyên Cốc hối hận xanh ruột, nhưng chuyện đã đến nước này, vĩnh viễn không có đường lui...
Cho dù bây giờ có hối hận cũng vô ích, hắn đã hoàn toàn đắc tội nữ nhân này!
Nghĩ đến đây, hắn bất giác căm hận Tô Sương, nếu không phải nàng dụ hoặc hắn thì làm sao hắn lại phạm sai lầm như thế?
Nếu mấy lão gia hỏa trong Đan Môn mà biết hắn tuyên bố vĩnh viễn không tuyển chọn một thiên tài tuyệt thế như vậy, bọn họ không rút gân lột da hắn mới là lạ!