Ngàn năm nay, trong lòng hắn không có lúc nào là không nhớ nàng.
Hiện giờ có thể bồi bên cạnh nàng như vậy, hắn đã thấy thật thỏa mãn, ít nhất, tốt hơn nhiều so với ngàn năm cô đơn chờ đợi kia...
"Bạch Trạch, ta sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi." Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, kiên định nói.
Thực lực của nàng hiện giờ đã có thể luyện chế đan dược thiên giai trung cấp rồi, nhưng lại thiếu một dược liệu chủ yếu là bích lạc căn, cho nên mới chậm chạp không hành động.
Nhân cơ hội này, luyện chế đan dược thiên giai trung cấp luôn cũng tốt...
Nàng vốn không muốn bộc lộ toàn lực trong trận đấu cuối này, nhưng hiện tại, vì thương thế của Bạch Trạch, nàng không thể không làm như vậy...
Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
---------------------------------
Trên sân thi đấu, phần đông các đệ tử đều đã có mặt đông đủ, chỉ có Mộ Như Nguyệt khoan thai đến chậm.
Có lẽ hai trận đấu trước đã khiến nhiều người khiếp sợ, cho nên lúc này không ai dám coi thường Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt ai cũng mong chờ.
Không biết nữ nhân này lại sẽ mang đến cho bọn họ bao nhiêu chấn động nữa....
"Đều đến đông đủ, vậy bắt đầu đi!"
Xuyên Cốc lạnh lùng đảo mắt qua đám người phía dưới, lúc nhìn thấy Mộ Như Nguyệt thì tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Dược liệu là do các ngươi tự chuẩn bị, luyện ra đan dược mà các ngươi am hiểu nhất, trận đấu hiện tại..." "Khoan đã!"
Hắn còn chưa dứt lời, một thanh âm khác đã cắt ngang.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: "Dược liệu của ta còn thiếu một gốc bích lạc căn, nếu không có bích lạc căn, sợ là ta không thể tiếp tục luyện chế."
Sắc mặt Xuyên Cốc lạnh lẽo: "Đó là chuyện của ngươi!"
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt nhếch môi: "Nếu ta nói mình có thể đoạt vị trí quán quân thì sao? Nếu cứ bỏ thi như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho những người khác?" Lời này rõ ràng là nàng cố ý nói cho Tô Sương nghe, chỉ có như vậy mới có thể khiến Đan Môn tìm bích lạc căn cho mình.
Quả nhiên, vừa nghe lời này, Tô Sương lập tức nhảy dựng lên: "Mộ Như Nguyệt, ngươi thật quá cuồng vọng, không phải chỉ là một gốc bích lạc căn thôi sao, trong tay ta cũng có một gốc, lần này ta muốn nhìn xem, ngươi có thể trở thành quán quân hay không!" Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, xem ra Đông Đảo này tài nguyên phong phú, trong tay Tô Sương lại có bích lạc căn mà nàng tìm kiếm đã lâu.
Tô Sương hừ lạnh một tiếng, lấy bích lạc căn ném qua cho Mộ Như Nguyệt.
"Cầm!" Nàng hất cằm, cao ngạo nói: "Đừng tưởng như vậy là có thể lấy cớ bỏ cuộc, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội đó, hai lần trước là vận khí ngươi tốt nên mới thắng ta, lần này ta cam đoan sẽ không thua ngươi!" Không phải Tô Sương nói khoác, nàng thật sự có tự tin này.
Hiện tại nàng chỉ mới 26 tuổi thôi, cũng đã là phàm giai cao cấp, mặc dù còn cách thiên giai một khoảng xa nhưng thiên phú như vậy đã đủ xếp trên rất nhiều người ở Đan Môn rồi.
Nàng chỉ không biết mình đạp phải vận cứt chó gì mới để vụt mất hai lần quán quân trước, bất quá, lần này nàng nhất định sẽ không thua Mộ Như Nguyệt!
Mộ Như Nguyệt cười cười cầm lấy bích lạc căn, có nó nàng có thể luyện Thiên hoàn đan thiên giai trung cấp rồi...
Phanh!
Tô Sương lấy đan đỉnh ra trước mặt, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt, sau đó, bày từng gốc dược liệu ra...
Không thể không nói, ngày thường Tô Sương kiêu căng ngang ngược, nhưng một khi đã tiến vào trạng thái luyện đan thì cực kì nghiêm túc, không thèm để ý Mộ Như Nguyệt nữa...
Lúc này, những người khác cũng lấy đan đỉnh của mình ra...