Chương 836: Thiên Giai Trung Cấp, Phu Thê Gặp Nhau (4)

"Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tổn thương nàng!"

Nam nhân không nói gì, nhưng ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nhìn Bạch Trạch bỗng nhiên xuất hiện, cười châm chọc nói: "Ngươi cho rằng mình có thể đánh bại ta?"

"Cho dù không đánh lại ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi tổn thương nàng." Bạch Trạch nâng mắt nhìn nam nhân, mái tóc bạc tỏa sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng càng làm hắn giống như thần tiên.

"Mặc dù, nàng đã là thê tử của người khác?"

"Phải!" Bạch Trạch trả lời không chút do dự, "Ta và nàng làm bạn nhiều năm, hiểu rõ nàng cần gì nhất, nàng có được hạnh phúc của mình, điều ta có thể làm chính là giúp nàng bảo hộ hạnh phúc này, ngươi đừng tiếp tục mê muội cố chấp, đời trước đã xảy ra nhiều bi kịch như vậy, đời này ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng lần nữa!"

Nam nhân khẽ nheo mắt, một lúc lâu sau mới nhịn không được cười điên cuồng, tiếng cười vang dội chấn động khắp bầu trời đêm.

"Ha ha! Bạch Trạch, ngươi là ma thú, sẽ không hiểu rõ được nhân tính, nhân tính trước nay đều ích kỷ, vì tư lợi bản thân có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào! Ta không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần ta có thể đạt được mục đích, dù có hại chết nhiều người hơn nữa thì đã sao?"

Oanh!

Dứt lời, nam nhân toàn thân khí thế bức người đánh về phía Bạch Trạch, trong nháy mắt đó, thân thể hắn tựa hồ đều bốc cháy...

Phanh!

Bạch Trạch nâng tay đỡ lấy công kích của nam nhân, đột nhiên lui về phía sau mấy bước, hắn quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt rồi ngẩng đầu nói: "Chúng ta ra ngoài đấu!"

"Tốt!" Nam nhân cười lạnh, "Chỉ hi vọng, ngươi đừng chết quá nhanh!"

Thấy hai người sắp ra khỏi phòng, trong lòng Mộ Như Nguyệt quýnh lên, vội vàng bắt được tay Bạch Trạch.

Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, trái tim Bạch Trạch ấm áp, xoay người nhìn khuôn mặt lo lắng của Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên nở nụ cười ôn nhu.

Nụ cười kia nhu hòa như một làn gió xuân thoảng qua trước mặt Mộ Như Nguyệt.

"Bạch Trạch..."

"Yên tâm đi", Bạch Trạch vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nữ tử, cười ôn nhu nói, "Ta sẽ sống sót trở lại bên cạnh nàng...."

Vài sợi tóc bạc xẹt qua gò má nàng mang theo mùi hương cơ thể hắn, Mộ Như Nguyệt ngẩn ngơ nhìn theo Bạch Trạch đi theo nam nhân kia, trong lòng căng thẳng...

Làm sao nàng có thể không lo lắng?

Bạch Trạch hắn, thật sự đã trả giá vì nàng quá nhiều, quá nhiều rồi.

Nhưng trong lòng nàng chỉ có một người, đời này sẽ không thể đáp lại tấm chân tình của Bạch Trạch....

Nhưng nàng lại cảm thấy đau lòng, vì ánh mắt ưu thương của Bạch Trạch lúc mới gặp lại....

"Không được, ta phải đi theo xem!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Có điều, bên ngoài chỉ có bóng đêm tĩnh mịch, làm sao còn thấy thân ảnh hai người kia? Với thực lực của bọn họ, nếu không muốn Mộ Như Nguyệt đuổi theo, hoàn toàn có thể làm được...

Bạch Trạch rời đi cả đêm, Mộ Như Nguyệt cũng không thể ngủ được, cho đến sáng sớm hôm sau, cửa phòng bị một người mở ra, Bạch Trạch vừa bước vào phòng, thân thể lập tức ngã xuống.

"Bạch Trạch!"

Trong lòng Mộ Như Nguyệt kinh hãi, chạy đến bên cạnh Bạch Trạch, lo lắng hỏi: "Ngươi thế nào?"

Lúc này Bạch Trạch rất chật vật khiến Mộ Như Nguyệt cũng đau lòng....