Chương 834: Thiên Giai Trung Cấp, Phu Thê Gặp Nhau (2)

Bởi vì sau khi nàng đột phá tầng 10 thì nhất định sẽ được Đan Môn trọng dụng, như vậy sẽ bất lợi với hắn...

Trong lúc hắn tâm tư bách chuyển, một tia sáng trắng lóe lên, nữ tử phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt mọi người...

"Đột... đột phá? Nàng đột phá tầng 10?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trợn tròn mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mặc dù toàn thân nữ tử cực kì chật vật, máu tươi đầm đìa nhưng lại khiến người ta chấn động tâm can.

"Mộ Như Nguyệt!!!"

Tô Sương thất thanh la lên, thanh âm có chút run rẩy: "Làm sao ngươi có thể thông qua tầng 10 dược tháp? Nhất định là ngươi gian lận!"

Đúng vậy, nhất định là gian lận, nếu không thì làm sao nàng đột phá được chứ?

Lập tức, mọi ánh mắt khinh bỉ hướng về phía Tô Sương.

Nàng nghĩ dược tháp là cái gì? Nói gian lận thì có thể gian lận sao? Không ngờ đại tiểu thư Tô gia thua thảm hại như vậy, lúc trước thì vu oan người ta ăn trộm phương pháp lấy khí dưỡng dược, bây giờ lại nói người ta gian lận...

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của người xung quanh, Tô Sương cũng cảm thấy mình hình như nói hơi quá, nhưng lại không cam lòng bị Mộ Như Nguyệt vượt qua, ánh mắt sắc như dao quét về phía Mộ Như Nguyệt...

Lúc này, Mộ Như Nguyệt không rảnh chú ý Tô Sương, nàng cảm nhận được một hơi thở nhằm vào mình, bất giác quay đầu nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy như biển sâu...

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, trong đôi mắt kia ẩn chứa chút đau đớn và tàn nhẫn...

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nam nhân kia toàn thân áo đen kín mít, chỉ lộ mỗi đôi mắt.

Nhưng từ trên người nam nhân này, nàng cảm nhận được một cỗ hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại không biết đối phương là ai...

Người áo đen cũng không che giấu cảm xúc của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn khẽ cong khóe môi, nở nụ cười mang ý tứ bắt buộc, cố chấp.

"Các vị, hiện tại trời đã tối, trận thi luyện đan sẽ bắt đầu vào ngày mai!" Xuyên Cốc lạnh lùng đảo mắt qua Mộ Như Nguyệt, thanh âm trầm thấp nói.

Dứt lời, hắn phất phất vạt áo, biến mất trước mặt mọi người...

"Nguyệt Nhi." An Thiến chạy như bay, nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, "Nguyệt Nhi, ngươi thật lợi hại, không ngờ ngươi có thể vượt qua tầng mười, so với kẻ nào đó chỉ biết nói miệng thì mạnh hơn nhiều."

"Ngươi..." Tô Sương tức đỏ mặt, phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, "Trận này chỉ vì vận khí ngươi tốt, nhưng quan trọng nhất chính là trận đấu ngày mai, bất luận thế nào ta cũng sẽ thắng ngươi!"

Quán quân, vĩnh viễn là của Tô Sương nàng!

An Thiến cười mỉa mai: "Chỉ bằng ngươi mà cũng dám đấu với Nguyệt Nhi? Đừng để đến lúc đó lại thất bại thảm hại."

"Hừ!" Tô Sương hung tợn trừng mắt An Thiến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta cứ chờ xem, bốn người các ngươi, một người ta cũng không tha!"

Nàng không thèm nhìn An Thiến nữa, xoay người rời khỏi sân thi đấu...

"Nguyệt Nhi."

"Sư phụ."

Thư Ninh và Thiên Thừa Ngôn tiến lên, đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, cũng không nói thêm gì, lúc nàng ngước mắt lên bỗng nhiên phát hiện người áo đen vừa nãy đã biến mất tăm...

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ẩn ẩn sinh ra cảm giác bất an, nàng cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó...

Bóng đêm yên tĩnh, Mộ Như Nguyệt đang ngủ say thì bất chợt có một hơi thở từ ngoài cửa sổ truyền đến. Nàng đột nhiên mở to mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.