Chương 818: Dạ Vô Trần Xuất Hiện (2)

Có điều, nụ cười này nhìn thế nào cũng giống quái thúc thúc lừa gạt tiểu bằng hữu.

An Thiến không tin, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm lão giả. Nhất thời làm lão giả có chút nghi ngờ, chẳng lẽ trên mặt mình viết hai chữ "người xấu" sao?

"Tiểu cô nương, lão phu thật sự không phải người xấu", lão nhân chỉ vào khuôn mặt già hiền lành của mình, "Ngươi nhìn xem, bộ dáng lão phu như vậy, thoạt nhìn chính là người tốt."

An Thiến bĩu môi: "Hình như trước giờ người xấu đều chưa từng nói mình là người xấu."

Lão nhân lập tức im miệng, âm thầm thở dài, ánh mắt ai oán nhìn An Thiến, làm nàng nhịn không được rùng mình, theo bản năng rụt rụt người hướng sau lưng Mộ Như Nguyệt.

"An Thiến", Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, thản nhiên nhìn lão nhân, "Nói đi, ngươi tới đây có chuyện gì?"

Lão nhân này là một cường giả, ít nhất là mạnh hơn nàng...

"Ha ha, vẫn là vị tiểu cô nương này biết nhìn người, biết lão nhân ta không phải người xấu", lão nhân cười ha hả, "Ta giới thiệu một chút, ta là Liệu Lượng của Đan Môn."

Đan Môn?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói: "Người Đan Môn tới tìm mấy người bình thường như chúng ta làm gì?"

Người bình thường?

Lão nhân hít sâu một hơi, đè nén xúc động muốn đập nha đầu thúi này một trận. Nếu nàng là người bình thường, những thiên tài khác phải sống thế nào?

"Nha đầu, ta nhìn trúng thiên phú của ngươi và tiểu tử này, muốn thu các ngươi làm đồ đệ, không biết ý các ngươi thế nào?" Lão nhân tươi cười, kiêu ngạo đắc ý nói, "Không phải ta khoác lác, ở Đan Môn, ngoại trừ Môn chủ, địa vị của ta là cao nhất, nếu các ngươi bái ta làm thầy, ta cam đoan Đông Đảo này không ai dám khi dễ ngươi."

Ai ngờ lão nhân vừa dứt lời, Thiên Thừa Ngôn đang ngồi bên cạnh Mộ Như Nguyệt chợt kích động đứng bật dậy.

"Ta không đồng ý!"

Lão nhân hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn Thiên Thừa Ngôn: "Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, địa vị của Đan Môn chúng ta ở đây rất lớn, nếu ngươi không đồng ý, sau này sẽ hối hận."

Thiên Thừa Ngôn cắn chặt môi, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Thiên Thừa Ngôn ta đời này chỉ có một sư phụ là nàng! Ngoài nàng ra, ta sẽ không bái ai làm thầy nữa!"

Cho dù đối phương có là Đan Môn cường đại đi nữa....

"Ha ha, chuyện này dễ thôi, hai người các ngươi đều gia nhập Đan Môn là được rồi", lão nhân cười cười, nhìn Mộ Như Nguyệt, "Tiểu nha đầu, không biết ngươi có muốn gia nhập Đan Môn không?"

Trong lòng lão nhân rất tự tin, ở đại lục này, Đan Môn là thế lực cầm cờ đi trước, mà hắn còn có địa vị cao trong Đan Môn...

Nghe vậy, nữ tử thản nhiên nâng mắt, thanh âm chân thật đáng tin: "Ta cự tuyệt!"

Cự tuyệt? Nàng cư nhiên cự tuyệt?

Lão nhân trừng to mắt, trong lòng cực kì khiếp sợ, giống như không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, vì sao nàng cự tuyệt lời mời hấp dẫn của hắn...

"Nha đầu, ta có chỗ nào không tốt?" Lão nhân rất không cam lòng, vẻ mặt buồn bực.

Một người cự tuyệt lời mời của hắn, một người khác cũng cự tuyệt, hắn còn chưa từng bi ai như vậy đâu....

"Ta không có hứng thú với Đan Môn."

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn lão nhân, ngữ khí không nóng không lạnh.

"Hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian đến Đan Môn...."