Chương 813: Một Kiếm Kinh Người (7)

Quả thật, sau khi hắn dùng bí thuật tăng thực lực thì Mộ Như Nguyệt không phải là đối thủ của hắn. Có điều, vận dụng bí thuật này cũng có di chứng, chính là cả đời này hắn không có khả năng cùng nữ nhân sinh nhi dục nữ.

Bất quá, hiện tại hắn đã có bốn đứa con, dĩ nhiên sẽ không lo lắng điểm này...

Mộ Như Nguyệt lau mồ hôi trên trán, nắm chặt trường kiếm trong tay, lần nữa đánh về phía Phiên Lâm, một chiêu Cửu thiên long viêm kiếm chém xuống, oanh một tiếng nhằm về phía Phiên Lâm.

Phiên Lâm cười cười không cho là đúng, khí thế trên người tạo thành một trận cuồng phong vọt về phía Mộ Như Nguyệt, mặt đất lập tức truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, bụi đất mù mịt, bao trùm dung nhan có chút mệt mỏi của nữ tử...

Nàng tiện tay lấy ra hai viên đan dược nuốt vào, cảm thấy thể lực khôi phục tương đối, mới lần nữa công kích Phiên Lâm...

Cũng tại thời điểm này, khí thế Phiên Lâm ngày càng mạnh hơn, cuồng phong trải rộng khắp không trung...

Mọi người chứng kiến một màn này, đáy mắt bất giác chấn động sâu sắc.

"Lực lượng thật cường đại, lần này, nữ tử kia chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn!"

Dưới cuồng phong như vậy, cho dù là cường giả chân nguyên cũng không nhất định có thể sống sót, huống chi nàng chỉ là cảnh giới thiên nguyên?

Đáng tiếc, thiên tài tuyệt thế như vậy mà phải ngã xuống tại đây...

Mọi người tiếc hận lắc đầu thở dài, nếu nàng có thể khuất phục hắn, có lẽ sẽ không gặp phải vận rủi này...

"Sư phụ!!!"

Hai chân Thiên Thừa Ngôn mềm nhũn, nhìn nữ tử đứng dưới cuồng phong, tuyệt vọng gào lên một tiếng, nước mắt hối hận thống khổ chảy dài theo gương mặt thanh tú.

Dù là Thư Ninh vẫn luôn kiên định tin tưởng Mộ Như Nguyệt, lúc nhìn thấy lực lượng cường đại này, trái tim cũng nhịn không được nảy lên, vội vàng hô lớn: "Nguyệt Nhi, mau tránh ra!"

Nhưng, đã không còn kịp nữa rồi...

Cuồng phong gào thét mà đến, bao trùm thân ảnh bạch y kia...

"Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!"

An Thiến ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi, vẻ mặt bi thương, không cách nào tin tưởng, nữ tử ở chung với nàng lâu như vậy, nói sẽ đoạt An gia cho nàng, cứ như vậy chết trên lôi đài...

Nghĩ đến khoảng thời gian ở chung với nhau, An Thiến vội vàng bụm chặt miệng, nước mắt thương tâm bất lực chảy qua khe hở ngón tay...

Sắc mặt Thư Ninh cũng tái nhợt, môi trắng bệch, liều mạng lắc lắc đầu, run giọng nói: "Không có khả năng, ta tin tưởng nàng, nàng không có khả năng sẽ chết!"

Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, làm sao chết được? Bất luận thế nào, Thư Ninh cũng không thể tin được chuyện này...

"Hừ!" Tô Sương cười lạnh, châm chọc nói, "Ta đã sớm nói, nữ nhân kia nhất định sẽ chết, là các ngươi không tin, bây giờ gặp báo ứng rồi? Cho nên, làm ngươi vẫn đừng nên quá càn rỡ, bằng không đến chết vẫn không biết vì sao mình chết!"

Bỗng nhiên, hai mắt Thiên Thừa Ngôn đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Sương.

Không biết vì sao, bị hắn nhìn như vậy, đáy lòng Tô Sương run lên, nhưng trên mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, ánh mắt càng thêm trào phúng.

"Các ngươi hiện tại chờ nhặt xác nàng đi, nhưng với tình hình này xem ra, nàng nhất định sẽ chết không toàn thây...."

Nàng vừa dứt lời, Thiên Thừa Ngôn đột nhiên đứng dậy, thân thể chợt lóe tới trước mặt Tô Sương, đôi mắt tơ máu tràn đầy phẫn nộ và căm hận.

_ Ps: Dạ Vô Trần sắp xuất hiện rồi, ừm... chắc là ngày kia... kkk _