Chương 784: Tiểu Đội Phế Vật (6)

Đại hội sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cho nên trong ba ngày này mọi người đều dành thời gian ở trong phòng tu luyện, cũng có một số người nhân ba ngày này kết giao bằng hữu...

An Lâm không ở trong phòng.

Nàng không ở đây, Thư Ninh càng vui vẻ, nhẹ nhàng, nếu không nàng thật sự không thể ở chung với một đại tiểu thư như vậy, Mộ Như Nguyệt thì không để ý tới An Lâm có ở trong phòng hay không, đối với Mộ Như Nguyệt, An Lâm chỉ là một người xa lạ không đáng nhắc tới...

"Nguyệt Nhi!"

"Sư phụ!"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, An Thiến và Thiên Thừa Ngôn bước vào, còn chưa kịp thở đã vội vã nói: "Sư phụ, Thành trưởng lão gọi chúng ta đến quảng trường tập hợp!"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, từ trên giường đứng dậy, khẽ cười nói: "Đi thôi!"

Lúc mấy người sắp ra khỏi phòng, Thư Ninh đột nhiên gập sách lại, nở nụ cười thanh nhã với Mộ Như Nguyệt.

"Không ngại cho ta cùng đi chứ?"

"Xin cứ tự nhiên."

Mộ Như Nguyệt cười nói, đối với Thư Ninh, nàng vẫn tương đối có hảo cảm...

Trên quảng trường đã sớm chật kín người.

Bởi vì vòng đầu tiên không có hạn chế gì cho nên, khắp quảng trường đều là đầu người rậm rạp.

Ánh mắt An Thiến xuyên qua đám người nhìn về phía vẻ mặt e thẹn của An Lâm, ngơ ngác chớp chớp mắt: "An Lâm? Sao nàng và Lương Văn lại đi cùng nhau?"

An Lâm dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, quay đầu sang nhìn An Thiến, tươi cười sắc bén, ngoan độc, khủng bố khiếp người.

"Thiên Thừa Ngôn, các ngươi đã tới!" Lương Văn ôm eo An Lâm, bàn tay to hung hăng nhéo một cái, thấy nàng đau mà phát ra tiếng rên khẽ, mới hài lòng cười cười đi về hướng đám người Thiên Thừa Ngôn: "Đúng rồi, Lâm Nhi, ngươi quen bọn họ?"

Một khắc vừa rồi, Lương Văn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt âm ngoan của nữ tử bên cạnh.

An Lâm thẹn thùng rúc vào lồng ngực Lương Văn, thanh âm nũng nịu: "Lương đại ca, vị này chính là muội muội ta An Thiến, thể chất nàng không tốt cho nên không thể tu luyện, còn hai vị này đều là thiên phú trung cấp."

Nàng cố tình nhấn mạnh bốn chữ "thiên phú trung cấp", trong mắt lộ vẻ trào phúng.

Đối với nàng, thiên phú trung cấp hiển nhiên là phế vật...

Thư Ninh cười lạnh: "An Lâm, ta không ngờ tốc độ của ngươi thật nhanh, mới ba ngày đã thông đồng với một đỉnh thiên phú, khó trách mấy ngày nay ngươi đều không ở trong phòng tu luyện, thì ra là đi thông đồng nam nhân!"

"Ngươi..." An Lâm hung hăng trừng mắt Thư Ninh, ủy khuất dựa vào ngực Lương Văn, "Lương đại ca, ngươi xem bọn hắn..."

Mỹ nhân chủ động dĩ nhiên làm Lương Văn cả người thoải mái, ngón tay hắn nâng cằm An Lâm lên, cúi đầu hôn vào môi nàng một cái thật kêu rồi ngước mắt nhìn về phía Thư Ninh, cười lạnh nói: "Nữ nhân của Lương Văn ta còn chưa tới lượt các ngươi giáo huấn, bất quá nếu ba vị có hứng thú, ta cũng hoan nghênh! Đi theo ta tốt hơn đi với tên tiểu tử Thiên Thừa Ngôn kia nhiều."

Lúc nói chuyện, hắn quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt.

Nữ nhân này làm hắn mất mặt như vậy, bất luận thế nào hắn cũng phải có được nàng, sau đó lại hung hăng vứt bỏ nàng!

"Lương đại ca!" An Lâm biến sắc, hai mắt rưng rưng, ánh mắt liếc Mộ Như Nguyệt mang theo oán hận.