Chương 781: Tiểu Đội Phế Vật (3)

Còn một nữ tử khác thân hình nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu tinh xảo, đôi mắt đen ủy khuất, yếu ớt nói thầm một câu: "Ta cũng không phải cùng ngươi đến đây."

"Ngươi nói cái gì?"

Nữ tử mặc y phục hoa lệ trừng to mắt, tức run người, phế vật đáng chết này còn dám phản bác lời nàng nói!

"Phế vật, ngươi cút về cho ta! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi ở đây làm bẩn mắt ta!"

Thiếu nữ nhỏ nhắn chớp chớp mắt, cẩn thận nói: "Nhưng mà, ta đã báo danh rồi..."

"Ta không quan tâm, ngươi lập tức cút cho ta!"

Hoa y nữ tử rống to, nước miếng văng tung tóe vào mặt nữ tử đáng yêu.

An Thiến lau chùi nước miếng trên mặt, cố gắng lấy hết dũng khí nhìn hoa y nữ tử trước mặt: "An Lâm, ta muốn tham gia thi đấu!"

"Ngươi..." An Lâm phẫn nộ chỉ vào mặt An Thiến, "Một phế vật không thể tu luyện như ngươi tới đây tham gia thi đấu? Nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ thay nương ngươi giáo huấn ngươi một trận!"

Dứt lời, An Lâm tiện tay rút ra một cái roi, hung hăng quất về phía thiếu nữ.

"Dừng tay!"

Thiên Thừa Ngôn biến sắc, vừa định ngăn cản, đã thấy một thân ảnh nhanh hơn hắn một bước, hung hăng túm chặt cái roi kia.

Bạch y tung bay, vẻ mặt nữ tử lạnh băng, ánh mắt như hàn kiếm nhìn An Lâm, môi khẽ nhếch, lạnh lùng nói: "Cút!"

Phanh!

Mộ Như Nguyệt hung hăng ném trường tiên xuống, An Lâm phải lui về sau vài bước, ngã trên mặt đất...

An Thiến chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, nghi hoặc nhìn bạch y nữ tử trước mặt mình: "Ngươi là ai, vì sao lại cứu ta?"

Nữ tử phía trước chậm rãi xoay người, ánh mắt đạm mạc không gợn sóng nhìn về phía thiếu nữ.

"Sư phụ!"

Thiên Thừa Ngôn vội vàng chạy tới, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt có chút cổ quái.

Tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng hắn biết rõ sư phụ mình tính tình lãnh đạm, người không có quan hệ với nàng thì tuyệt đối không ra tay cứu giúp, lúc trước đồng ý cứu gia tộc Thiên Thừa, cũng vì hắn đã cứu nàng về từ sa mạc.

Cho nên, nàng không phải loại người có nhiều tâm đồng tình.

Vậy tại sao hiện tại lại cứu một nữ tử xa lạ?

"Ngươi tên An Thiến?" Mộ Như Nguyệt không trả lời Thiên Thừa Ngôn, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của thiếu nữ.

An Thiến lè lưỡi: "Phải."

"Linh hồn sư?" Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

An Thiến hơi sửng sốt, có chút hoảng loạn nhìn Mộ Như Nguyệt, nhịn không được lui về phía sau vài bước, vội vàng lắc đầu nói: "Ngươi... ngươi nhìn lầm rồi, ta không phải linh hồn sư gì hết!"

Trên đại lục này có một loại người có linh hồn cường đại hơn so với thân thể, loại người này thường không thể tu luyện nguyên khí, nhưng có thể tu luyện linh hồn, được gọi là linh hồn sư.

Hơn nữa, có thể thông qua năng lực linh hồn để đả thương người, còn có thể khống chế linh hồn người khác...

Tỷ như nói, linh hồn sư cấp 15 có thể khống chế cường giả huyền nguyên...

Nhưng linh hồn sư cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Bởi vì có vài người có thể bắt giữ linh hồn sư, cưỡng ép rút linh hồn bọn họ ra, biến năng lực linh hồn thành lực lượng tăng cường linh hồn cho mình.

Khó trách lúc bị Mộ Như Nguyệt nói toạc ra, nàng lại hoảng loạn như thế...

"Ngươi thật đáng buồn." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn thiếu nữ, cười nhạt nói.

"Ngươi nói cái gì?" Mặt An Thiến đỏ bừng, đôi mắt to tràn đầy phẫn nộ.