Chương 739: Tử Phượng Chết, Hồn Phi Phách Tán (10)

Phịch một tiếng, Tử Phượng văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, thân thể như rơi xuống như diều đứt dây.

"Phượng Nhi!"

Vân Yên thét lên tê tâm liệt phế, toàn thân run rẩy.

"Nếu các ngươi dám đả thương Phượng Nhi, Vân Yên ta thề sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" Khóe mắt Vân Yên như muốn nứt ra, rống giận, "Cho dù thực lực các ngươi mạnh đến đâu thì cũng không phải đối thủ của sư phụ ta, hắn nhất định sẽ giết hết đám các ngươi!"

Dạ Vô Trần chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, Vân Yên lập tức ngậm miệng, nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, ánh mắt hoảng sợ....

Nam nhân này giống như tu la, cường đại đến mức khiến lòng người sợ hãi.

"Nga? Không biết ta nhất định sẽ giết ai?"

Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

Thân thể Vân Yên bỗng nhiên cứng đờ, kinh hỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, liền nhìn thấy hai bóng người từ từ hiện ra...

Tóc bạc tung bay càng làm một thân ngân y thêm cao quý.

Nam nhân thanh lãnh đứng giữa không trung, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn không có biểu tình gì, khí chất cao quý như thần tiên.

Bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.

"Sư phụ, mau cứu Phượng Nhi!" Vân Yên vội vàng hô lên.

Một câu này của hắn làm mọi người biến sắc.

Sư phụ? Chẳng lẽ hắn chính là vị đại nhân thần bí của Tiên Y Môn? Nhưng nghe nói vị đại nhân thần bí kia đã hơn bảy mươi tuổi, gần tám mươi rồi, tại sao nam nhân này nhìn trẻ vậy?

Nam nhân trung niên cau mày, ánh mắt quét về phía Tử Phượng dưới kiếm của Mộ Như Nguyệt: "Không ngờ ta vừa cùng Thanh Sơ trở về đã phát hiện một chuyện thú vị như vậy, thế nhưng có người dùng phương pháp đoạt xác trọng sinh... Đáng tiếc, nàng đã đoạt thân thể người sống, còn cắn nuốt linh hồn của người kia, cho nên thân thể này vẫn còn một chút phản kháng, nếu như nàng đoạt thân thể của một người đã chết, sợ là thực lực hiện tại còn mạnh hơn nữa..."

Sắc mặt Vân Yên cứng đờ, ánh mắt không dám tin nhìn nam nhân trung niên: "Sư phụ, ngươi... ngươi đang nói cái gì?"

Đoạt xác trọng sinh?

Không có khả năng! Nàng nhất định là Phượng Nhi, làm sao có thể là người khác? Nếu nàng là một người khác thì hắn làm như vậy là vì cái gì?

Giờ khắc này, thân thể Vân Yên run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng không ngừng, tựa như không muốn tin lời nam nhân kia nói.

Nhưng mà, sư phụ là cường giả vô thượng, là tồn tại chí cao vô thượng, ánh mắt hắn sao có thể sai được?

"Phượng Nhi!" Sắc mặt Vân Yên tái nhợt, dời mắt nhìn về phía Tử Phượng, "Ngươi rốt cuộc ngươi có phải là Phượng Nhi của ta hay không?"

Thân thể Tử Phượng khẽ run lên, vẻ mặt lạnh lùng băng sương: "Ta là Tử Phượng, không phải Thượng Quan Phượng!"

Thực lực của nam nhân này rất mạnh, lại có quan hệ mật thiết với Vân Yên, nếu lúc này còn muốn nói dối thì chính là hành vi ngu ngốc.

Hơn nữa nàng lợi dụng Vân Yên cũng là vì thế lực sau lưng hắn, xem tình hình hiện tại, nam nhân này căn bản không có ý muốn trợ giúp mình, vậy nàng cũng không cần giả bộ nữa...

Mộ Dung Thanh Sơ từ trên không trung hạ xuống, chân hắn đi tới đâu, nơi đó tựa như có vạn đóa thanh liên nở rộ, mùi hương thanh nhã mê người.

Giờ khắc này, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân lộ ra ý cười ôn nhu, trong đôi mắt thanh lãnh cũng chứa ý cười, thanh âm nhu hòa như gió xẹt qua bên tai nàng: "Ngươi đã trở lại?"