Chương 735: Tử Phượng Chết, Hồn Phi Phách Tán (6)

"Nếu các ngươi có gan dám giết Thượng Quan Lam, cả Phượng Nhi cũng không buông tha, vậy thì ta nhất định sẽ bẩm báo sư phụ để hắn quản chế các ngươi!"

Quân Lan biến sắc, nàng không ngờ Tử Phượng vô sỉ đến trình độ này, mượn sức Vân Yên công tử đối phó bọn họ.

"Vân Yên, may mắn có ngươi đến", Tử Phượng cười chua xót, "Nếu ngươi không đến kịp, sợ là ta cũng giống mẫu thân, chết trong tay những người này."

Lông mi nàng khẽ run, mắt khép hờ, vẻ mặt thống khổ.

"Phượng Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nương ngươi, khiến những người đã giết nàng chết không tử tế!"

Đảo mắt qua đám người, sát khí trong mắt Vân Yên càng đậm.

Khóe môi Tử Phượng gợi lên nụ cười như ẩn như hiện, chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng Vân Yên đang chìm ngập trong lửa giận lại không hề phát hiện....

Bỗng nhiên một tia sáng từ trên trời giáng xuống, ba thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người....

Thời điểm nhìn thấy ba người kia, Diêu Vân Thanh hơi ngẩn ra, sau đó mừng như điên nói: "Nguyệt Nhi!"

Nguyệt Nhi đã trở lại?

Thật tốt quá...

Mộ Như Nguyệt chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt, tay nàng còn dắt theo một oa nhi phấn điêu ngọc trác.

Tiểu oa nhi mặc cẩm y, ngũ quan cực kì giống Dạ Vô Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bầu bĩnh đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn xoa nắn một phen.

"Đại ca, tẩu tử, ta đã trở về." Khóe môi nàng khẽ cong lên, nở nụ cười nhu hòa.

Diêu Vân Thanh dang tay vọt về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Vô Trần, vội vàng ngừng chân, ngượng ngùng cười nói: "Nguyệt Nhi, cuối cùng ngươi cũng trở về, đúng rồi, gia hỏa đáng yêu này là ai?"

Nàng dời mắt về phía Tiểu Hoàng Nhi, hai mắt sáng rực lên, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, cảm thán: "Làn da thật non mềm."

Tiểu Hoàng Nhi bất mãn nhíu mày, trong đôi mắt tím chợt lóe sát khí tàn nhẫn.

"Tiểu Hoàng Nhi!"

Cảm nhận Tiểu Hoàng Nhi tản ra lệ khí, trong lòng Mộ Như Nguyệt kinh hãi, vội vàng hô lên.

Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, nàng đã hiểu rõ ngoài mình và Vô Trần, tiểu gia hỏa này không cho phép bất kì ai đụng vào hắn, Bạch Trạch là một ngoại lệ, vì trong mấy năm nàng bế quan, Bạch Trạch vẫn luôn chăm sóc cho hắn.

Cho nên, hắn căn bản không có chút mâu thuẫn nào với Bạch Trạch như thiên thần kia.

Tiểu Hoàng Nhi thu hồi lệ khí trong mắt, bày ra vẻ mặt đáng yêu, ngây thơ: "A di, ta tên là Dạ Tư Hoàng, là nhi tử của mẫu thân và phụ thân, ngươi gọi ta Tiểu Hoàng Nhi là được."

"Dạ Tư Hoàng? Họ Dạ?" Diêu Vân Thanh hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Nguyệt Nhi, tiểu gia hỏa này không phải là con trai ngươi chứ? Không đúng a, tính thời gian hẳn là mới ba năm thôi, dù ngươi sinh hài tử sau ngày chúng ta tách ra, cũng không nên lớn như vậy nha."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi quên hắn ở trong bụng ta ngây ngốc hơn hai năm."

Diêu Vân Thanh câm nín.

Này... cũng được sao?

"Nguyệt Nhi, tiểu gia hỏa này thật đáng yêu", Diêu Vân Thanh lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói, "Lại còn là một thiên tài, nhỏ như vậy đã có thể nói chuyện lanh lợi rồi."

Tiểu Hoàng Nhi lại nhíu mày, nhưng cũng không tản ra hơi thở âm trầm thị huyết nữa.