Trung Châu ba năm, Vô giới lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm, ngôi vị hoàng đế đã sớm luân phiên vài lần, nhưng khiến người ta khiếp sợ chính là, trôi qua bao nhiêu năm đi nữa thì Dịch Thiếu Thần và trăm vạn thiết kị của hắn vẫn không già không chết...
Hắn cũng được người của Thiên quốc gọi là thần minh!
Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không quên ai đã làm hắn thay đổi nhiều như thế, cũng chính sự xuất hiện của người kia đã thay đổi cả cuộc đời hắn...
"Còn những người này..." Điền Vân ngừng một chút, cười nhạt nói tiếp, "Không phải vừa đúng cũng có ba người sao? Chúng ta mỗi người một cái, ý hai vị thế nào?" "Ha ha!" Nam Cung Liệt cười to, "Tốt, một khi đã như vậy, chúng ta mỗi người một cái, xem ai kết thúc trận đấu trước! Ta đột phá sớm hơn các ngươi, thực lực cũng mạnh hơn các ngươi, cho nên nữ nhân có vẻ cường đại kia, giao cho ta giải quyết!" Oanh!
Hắn không đợi hai người kia trả lời, toàn thân đã bộc lộ khí thế, nhằm về phía Thượng Quan Lam.
Giờ khắc này, Thượng Quan Lam đã sớm biến sắc, ánh mắt âm trầm: "Đối nghịch với Tiên Y Môn chúng ta, các ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Nam Cung Liệt không hề dao động, thanh kiếm trong tay xẹt qua không trung mang theo kiếm quang sắc bén, không khí xung quanh cũng giảm xuống mấy độ.
"Vậy chúng ta liền nhìn xem, ai chết trước!"
-----------------------
"Bạch Trạch thúc thúc, khi nào nương ta mới đột phá?"
Trong sơn cốc, một gương mặt đáng yêu lọt vào mắt Bạch Trạch.
Đây là một gương mặt cực kì tinh xảo, phấn điêu ngọc trác như búp bê sứ, đứa bé nhìn cũng không lớn lắm, khoảng bốn năm tuổi, dáng người nho nhỏ giống như tiểu bao tử, cực kì đáng yêu.
Hơn nữa, hắn có một đôi mắt tím rất giống Dạ Vô Trần.
"Nhanh thôi."
Bạch Trạch cười ôn nhu, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu gia hỏa đáng yêu, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh: "Nàng sẽ nhanh chóng đột phá."
Tiểu hài tử nhíu chặt mày, hắn rất muốn tránh né động tác Bạch Trạch đối với hắn như tiểu hài tử này, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn ngước mắt nhìn nữ tử ngồi khoanh chân ở chỗ không xa, đôi mắt to sáng ngời.
"Từ sau khi mẫu thân sinh ta, lập tức bế quan tu luyện ba năm liền, không nhìn ta chút nào...."
Nói tới đây, vẻ mặt hắn ủy khuất, ánh mắt ai oán.
Bạch Trạch đau lòng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết an ủi thế nào.
"Hoa Vân Hướng, ngươi nói Mộ Như Nguyệt sinh ra quái vật gì?" Phó Thanh có chút sợ hãi nhìn tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác kia, "Rõ ràng mới ba tuổi mà nhìn như tiểu hài tử năm tuổi, sao hắn lớn nhanh như vậy? Hơn nữa... hơn nữa hắn quá thành thục, thành thục đến mức căn bản nhìn không giống tiểu hài tử." Điều bình thường duy nhất chính là, lúc mới sinh ra, đứa nhỏ này cũng uống sữa, chẳng qua Mộ Như Nguyệt cần phải tận dụng thời gian để tu luyện, cho nên mỗi lần đều là nàng xua mọi người ra ngoài, rồi sau đó mới đặt hắn bên cạnh....
Còn những phương diện khác, hắn thật sự là quái vật.
"Ta thấy hắn chỉ là hài tử bình thường thôi, ngươi tưởng tượng quá nhiều." Hoa Vân Hướng lắc đầu, không cho là đúng nói.
"Hài tử?" Phó Thanh bĩu môi, "Ngươi có gặp hài tử nào mới ba tuổi mà thông minh lanh lợi như vậy chưa? Hài tử ba tuổi có chỉ số thông minh cao vậy sao? Hắn tuyệt đối không phải một đứa nhỏ bình thường, hắn căn bản là một tiểu ác ma."