Chương 470: Âm Mưu Của Tiêu Gia (1)

Sắc mặt Hắc Chí âm trầm, trong mắt xuất hiện một tia hoảng loạn, nếu Chương Lâm tự bạo, hắn cũng không sống được....

"Tiểu thư, thật xin lỗi, nếu có kiếp sau, ta lại hầu hạ ngươi."

Trong mắt Chương Lâm chứa ý cười vui vẻ, phảng phất như nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hoảng loạn của Diêu Vân Thanh, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

"Chương bá!!!"

Một tiếng thét tê tâm liệt phế đột nhiên truyền đến làm hắn chấn động.

Là thanh âm của tiểu thư, tiểu thư quay lại...

Chương Lâm kinh ngạc mở mắt ra, quay đầu nhìn Diêu Vân Thanh đang lảo đảo chạy đến, vội vàng la lớn: "Tiểu thư, đi mau, ngươi đi mau a!!!"

"Không!"

Bước chân Diêu Vân Thanh lảo đảo suýt té ngã, nàng kinh hoảng chạy về phía Chương Lâm, nước mắt đầm đìa.

"Chương bá, không được!"

Nhìn thân thể Chương Lâm ngày càng bành trướng, hai chân Diêu Vân Thanh mềm nhũn, té lăn quay trên mặt đất, nàng run rẩy vươn tay muốn bắt lấy Chương Lâm, đáy mắt là sự sợ hãi cực độ.

"Tiểu thư, chỉ cần ngươi sống sót, lão nhân ta chết cũng không tiếc..."

Chương Lâm mỉm cười nhìn Diêu Vân Thanh: "Nếu ngươi còn quan tâm lão nhân này, thì nhân lúc còn kịp rời khỏi nơi này, nếu không sẽ không còn kịp nữa, ngay cả cơ hội báo thù cho ta cũng không có."

Thân thể Diêu Vân Thanh hung hăng run lên.

Nàng hận bản thân mềm yếu, hận bản thân vô năng, chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn Chương bá chết ở đây?

Không! Nàng không làm được!!!

Đột nhiên, một tia sáng bạc xẹt qua không trung, đâm vào thân thể Chương Lâm, phụt một tiếng, thân thể bành trướng như khí cầu của hắn chợt xẹp xuống.

Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, quên khóc, ngơ ngác nhìn Chương Lâm.

"Đây... đây là có chuyện gì?" Chương Lâm kinh ngạc trợn to mắt.

Hắn cảm giác có một thứ gì đó áp chế lực lượng của hắn khiến hắn không thể thi triển tự bạo. Nhưng... nhưng rốt cuộc tình huống là thế nào?Chương Lâm nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngây ngốc đứng đó.

Hắc Chí phục hồi tinh thần, cười ha hả nói: "Lão nhân, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, để ta tiễn ngươi về tây thiên đi?"

Đúng lúc này, một thanh âm non nớt từ phía sau truyền đến...

"Tây Thiên? Đó là thứ gì? Chơi vui không?"

Hắc Chí đột nhiên ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại, một gương mặt phấn điêu ngọc trác đập vào mắt hắn...

Đó là một tiểu nam hài chừng 5, 6 tuổi.

Một thân y phục trắng tuyết, phấn nộn đáng yêu như tiên đồng, lông mi dài khẽ chớp, đôi mắt tròn to sáng ngời tràn đầy ý cười.

"Ngươi là tiểu hài tử nhà ai?" Hắc Chí cau mày, hỏi.

Tiểu nam hài nở nụ cười ngây thơ đáng yêu: "Ta tên Tiểu Bạch, là con nuôi của mẫu thân, bất quá tên Tiểu Bạch này không phải ai cũng có thể gọi, đại thúc ngươi có thể gọi ta là thần long đại nhân tôn kính."

Hắc Chí cười lạnh một tiếng: "Tiểu hài tử, nơi này không có chuyện của ngươi, cút! Lão tử còn muốn giải quyết lão gia hỏa này."

Tiểu Bạch vẫn chưa tức giận, cười tủm tỉm nói: "Đại thúc, Tiểu Bạch bị nhốt thật lâu, ngươi chính là người đầu tiên Tiểu Bạch muốn giết sau khi rời khỏi nơi đó! Ai bảo vừa rồi người của ngươi suýt chút nữa giết chết đại ca của mẫu thân, cho nên, ngươi phải chết!"

Hắc Chí ngẩn ra, sau đó cười điên cuồng: "Ha ha, chỉ dựa vào một tiểu hài tử như ngươi? Đừng đùa, ta chỉ cần một ngón tay để đối phó ngươi!"