Chương 467: Tiêu Phong Và Diêu Vân Thanh (3)

Hắc y nhân nâng trường kiếm trong tay lên, mặt không biểu tình. Giờ phút này, Tiêu Phong nhắm mắt lại, trên khuôn mặt lãnh khốc hiện lên một tia áy náy.

Muội muội, thật xin lỗi, đại ca không thể trợ giúp ngươi...

"Đại ca!!!"

Bỗng nhiên, một tiếng thét phẫn nộ từ chỗ không xa truyền đến, thân thể Tiêu Phong chấn động, chậm rãi mở mắt ra.

Dưới ánh nắng, một thân bạch y đập vào mắt, thần sắc phẫn nộ cùng đau lòng của nữ tử...

"Muội muội, đừng tới đây..."Tiêu Phong nhấp nhấp môi nhưng không phát ra được bất kì thanh âm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn nữ tử đang bước nhanh tới.

"Cửu thiên long viêm kiếm!"

Hỏi thở nóng cháy từ phía sau ập tới làm tay hắc y nhân tạm ngừng một chút, cũng đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt bay đến trước mặt Tiêu Phong, ôm lấy thân thể hắn tránh đi công kích hung mãnh của hắc y nhân.

Nàng vội vàng lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng Tiêu Phong, sau đó đứng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía hắc y nhân.

Oanh!

Sát khí cường đại bùng nổ, trong mắt nữ tử lập lòe lửa giận, gằn từng chữ một: "Đả thương người của ta, chết!!!"

"Ha ha, chỉ bằng một thiên phú cao cấp như ngươi?" Hắc y nhân cười điên cuồng, "Ngươi so với đại ca ngươi càng không chịu nổi một kích!"

Một thiên phú cao cấp nho nhỏ cũng dám ăn nói ngông cuồng!

Nhưng khi nhìn thấy một màn kế tiếp, hắn trợn tròn mắt...

Trên không trung, vô số nguyên khí tụ tập lại, hướng thẳng về phía bạch y nữ tử.

Bởi vì nguyên khí quá nồng đậm, quá mãnh liệt, tạo thành một cơn lốc trên không trung....

"Đây... đầy là chuyện gì?" Hắc y nhân ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt thần sắc lạnh lẽo.

Không ai nghĩ tới, chuyện này chính là do tiểu gia hỏa trong bụng Mộ Như Nguyệt làm ra. Sau khi cảm nhận được lửa giận của Mộ Như Nguyệt, hắn liền chuyển hóa lửa giận thành lực lượng cho nàng hấp thu, chẳng qua cách làm này khiến hắn tiêu hao thể lực nhiều lắm, muốn khôi phục cũng không dễ dàng...

"Vu Sơn đại sư, đây là chuyện gì?"

Trong hoàng cung, Huyền Viễn kinh ngạc nhìn một màn chấn động trên bầu trời, quay đầu hỏi lão nhân bên cạnh.

Vu Sơn nhíu mày, lắc lắc đầu: "Cụ thể không rõ lắm, nhưng hình như là có người tu luyện hấp thu nguyên khí."

"Tu luyện?" ánh mắt Huyền Viễn tràn đầy khiếp sợ, "Ai tu luyện lợi hại như vậy? Có thể tụ tập nhiều nguyên khí như thế, xem ra thời gian này đế quốc sẽ không thái bình..."

Vu Sơn không nói gì, mặt mày trầm tư nhìn về phía xa xa trong không trung...

Trên phố, vẻ mặt Mộ Như Nguyệt không biểu tình xuyên qua màn sương dày nhìn về phía hắc y nhân. Trong lòng hắc y nhân bỗng sinh ra cảm giác bất ổn, vừa định động thủ thì đã thấy khí thể trên người nữ tử tăng lên.

Đỉnh thiên phú!

Nàng đột phá đỉnh thiên phú...

Sắc mặt hắc y nhân trầm xuống: "Đỉnh thiên phú, một nữ tử 19 tuổi đạt đỉnh thiên phú quả thật là thiên tài tuyệt thế, nhưng như vậy thì sao? Ta là cường giả huyền nguyên, thế nào cũng không thể kém hơn ngươi."

Hắn thu hồi suy nghĩ, cười lạnh một tiếng, khí thế toàn thân hướng về phía Mộ Như Nguyệt.

Cuồng phong nổi lên.Nữ tử lẳng lặng đứng trong cuồng phong, tóc đên bay múa, khuôn mặt tuyệt mỹ phủ một tầng sương lạnh....