Chương 398: Đột Phá Đan Dược Sư Phàm Giai Sơ Cấp (6)

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa về phía đáy đan đỉnh phượng hoàng, 'xoát' một tiếng, ngọn lửa bùng cháy lên.

Tiểu Bạch chống cằm, đôi mắt to chớp chớp nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt tràn ngập ý cười....

Trong lúc Mộ Như Nguyệt bế quan luyện chế đan dược, học phủ cũng rất an tĩnh. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Võ Nghi sẽ có hành động, nhưng ngược lại hắn không hề làm gì.Thật giống như sự yên lặng trước cơn bão...

"Thù Dục, ngươi nói tên Võ Nghi kia đang làm cái quỷ gì?" Tống Nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn về phía lão nhân bên cạnh, "Dựa theo cái tính có thù tất báo của hắn, sao có thể nén giận được? Nhưng mà lại không có động tác gì, kỳ quái, rất kỳ quái!"

"Ha ha", Thù Dục vuốt vuốt chòm râu trắng xóa, cười nói, "Nói không chừng là đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì đó, Tống Nhiên, theo lý thuyết, Thích Dung cũng sắp trở lại...."

Sắc mặt Tống Nhiên lập tức trầm xuống.

Thích Dung là sư bá của viện trưởng, dù là viện trưởng cũng phải nể mặt nàng vài phần, đặc biệt là, trong mắt nàng không chấp nhận được một hạt cát, nhất là không có phép có người không để quy củ của học phủ vào mắt.

Nếu nàng muốn tìm nha đầu gây phiền toái, sợ là chỉ có nhóm thủy tổ ra mặt mới có thể thu phục nàng...

Cùng lúc này, trong sương phòng, Võ Nghi đứng bật dậy, kích động nói: "Các ngươi nói thật? Cuối cùng Thích Dung đại nhân cũng trở lại? Ha ha, rất tốt, Thích Dung đại nhân trở về, ngày chết của nha đầu kia cũng tới rồi, các ngươi lập tức lan truyền những chuyện xảy ra gần đây trong học phủ ra, càng khoa trương càng tốt, Thích Dung đại nhân tuyệt đối không cho phép có người trong học phủ phạm tội ác ngập trời như thế!"

Võ Nghi ngửa đầu cười điên cuồng.

Tống Nhiên, bây giờ ta xem ngươi còn che chở nàng thế nào, dù viện trưởng đứng về phía các ngươi, nàng không chết cũng sẽ bị trục xuất khỏi học phủ!

Thích Dung đại nhân sẽ không bỏ qua cho người vi phạm quy củ học phủ.

...

Trong phòng của viện trưởng, một bà lão khoanh tay mà đứng, tóc bạc nhẹ bay trong gió, nàng đứng đưa lưng về phía lão giả đang đi từ ngoài sân vào, hơi ngẩng đầu nói: "La Âm, ta đã nghe nói những chuyện gần đây xảy ra trong học phủ."

"Sư bá..."

"Ngươi còn coi ta là sư bá ngươi?" Thích Dung quay đầu lại, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn rõ ràng lộ vẻ bất mãn, lạnh giọng nói: "Lúc sư phụ mất đã giao học phủ lại cho ngươi, ngươi quản lý học phủ như thế sao? Nghe xem bên ngoài người ta đang nói cái gì? Nói học phủ chúng ta bao che đệ tử, dung túng đệ tử giết hại đồng môn! Tội giết hại đồng môn, trong bất kì thế lực nào cũng là cấm kị, mà ngươi đã làm cái gì?"

Sắc mặt Thích Dung nghiêm túc, thanh âm lãnh lệ mang theo áp bách.

La Âm nhíu mày: "Là những người đó sai trước, hơn nữa, nàng cũng chỉ phế bỏ năng lực của Lưu Ly chứ chưa giết nàng, Lâm Nhược Ảnh cũng không phải là nàng giết."

"Ha ha", Thích Dung cười lạnh hai tiếng, nổi giận nói, "La Âm, ngươi còn biện hộ cho nàng? Cho dù Lâm Nhược Ảnh không biết xấu hổ cũng không thể làm như vậy trước mặt công chúng, chân tướng thế nào ngươi hiểu rõ hơn ai hết! Hãm hại đồng môn, bất nhân bất nghĩa cũng là tội lớn!"

La Âm hơi sửng sốt, hắn nhíu mày trầm mặc nửa ngày, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý: "Sư bá, ta kính ngươi là sư bá nhưng ta mới là viện trưởng của Trung Châu học phủ, quan trọng hơn là, ngươi không thể động vào nha đầu kia!"