Chương 387: Ai Là Thiên Tài? Ai Là Phế Vật? (3)

Nhìn thấy Mộ Như Nguyệt bị bức lui về phía sau, mọi người bất giác lắc đầu.

Dù nàng là thiên tài, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lâm Nhược Ảnh?

Giờ phút này, không ai chú ý tới chỗ cách đài luận võ không xa, viện trưởng cùng một lão nhân mặc hồng bào đang đứng quan sát, đột nhiên, lão giả ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

"Liệt hỏa viêm kiếm! Nữ nhân này có lai lịch gì? Tại sao lại có tuyệt kỹ nổi danh Liệt hỏa viêm kiếm của Tiêu Vân tiền bối?"

Tiêu Vân là nhân vật thiên tài nhất trong các đời Tiêu gia, tuổi còn trẻ đã đạt đỉnh thiên phú, đáng tiếc bị người ta ám toán, về sau không thể đột phá được nữa, nhưng mà Tiêu Vân tiền bối là nhân vật cả đời này hắn sùng bái.

Hiện giờ có thể nhìn thấy Liệt hỏa viêm kiếm, làm sao hắn có thể không kích động?

"Liệt hỏa viêm kiếm có ba cấp, mỗi cấp uy lực sẽ càng tăng lên, năm đó khi Tiêu Vân tiền bối là thiên phú trung cấp đã dùng kiếm pháp này đánh bại thiên phú cao cấp!"

Ánh mắt lão nhân kích động, hưng phấn, không chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Tiêu lão nhân, ngươi nói nàng sử dụng chính là Liệt hỏa viêm kiếm? Đúng rồi, nàng và Tiêu gia có quan hệ gì?" Viện trưởng chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lão nhân bên cạnh.

Tiêu Bạch Hiên hồi phục tinh thần, cười ha ha nói: "Tuyệt kỹ của Tiêu gia không truyền cho người ngoài, nha đầu này không phải đệ tử của Tiêu Vân thì chính là hậu nhân của hắn, nếu ta đoán không sai, chắc hẳn nàng và tiểu tử Tiêu Phong kia có chút quan hệ, tiểu tử kia đồng ý cùng ta trở về Tiêu gia với điều kiện là người Tiêu gia giúp hắn tìm một người, ta đoán người hắn muốn tìm hẳn là nha đầu này."Viện trưởng ngẩn ra, cười khổ một tiếng: "Tiêu lão, ta không thể không bội phục vận khí của ngươi."

"Lời ngươi nói có ý gì?" Tiêu Bạch Hiên quay đầu nhìn viện trưởng, khó hiểu nhướng mày, "Ta vận khí tốt? Không biết vận khí tốt thế nào."

"Cái này sao, bây giờ người chưa cần phải biết." Viện trưởng vuốt vuốt chòm râu trắng, cười nói.

Vận khí của hắn đương nhiên tốt.

Nha đầu kia chẳng những là chủ nhân đan thư, còn có quan hệ với mấy lão gia hỏa sau núi, hơn nữa còn là Nguyệt Tôn chuyển thế, ngươi như vậy lại có quan hệ với Tiêu gia, không phải vận khí hắn quá tốt là gì?

Sắc mặt Tiêu Bạch Hiên trầm xuống, xụ mặt nói: "Lão nhân, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, ngươi còn đánh đố ta? Nói chuyện với ngươi thật dễ làm người ta khinh bỉ!"

"Mặc kệ ngươi hỏi thế nào ta cũng không thể nói với ngươi", viện trưởng trừng hắn một cái, "Ta chỉ có thể nói một câu, nếu nha đầu này là người Tiêu gia thì phải đối xử tốt với nàng, đừng làm chuyện gì đắc tội nàng, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là mấy cái lão bất tử của Tiêu gia kia, nghe nói năm đó là những lão bất tử đó liên hợp với nhau đuổi Tiêu Vân ra khỏi Tiêu gia, ta dám cam đoan, nếu nha đầu này trở về Tiêu gia nhất định sẽ bị bức bách, cho nên ta mới nhắc nhở các ngươi một câu."

Hậu quả của việc đắc tội nàng, thật không dám tưởng tượng......

Sắc mặt Tiêu Bạch Nhiên cứng lại, kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêm túc của viện trưởng.

Lão gia hỏa này trước nay đều già mà không đứng đắn, rất hiếm khi có thần sắc nghiêm túc thế này.

Hơn nữa, đánh giá cao như vậy quả thật khiến Tiêu Bạch Hiên khiếp sợ. Nha đầu kia rốt cuộc có năng lực gì mới có thể được lão gia hỏa này nói ra lời như vậy?

"Ta chỉ nói tới đây thôi, những chuyện khác ngươi chậm rãi suy nghĩ, bất quá ta có thể nói cho ngươi, Trung Châu học phủ là hậu thuẫn của nàng, nếu nàng nói một câu, chúng ta có thể vì nàng lên núi đao xuống biển lửa."